Cậu bé đánh giày

Cậu bé đánh giày

Cậu bé đánh giày

Người đàn ông ngồi lặng yên như dõi về một nơi xa xôi nào đó. Trước mặt là ly cà phê không đường sánh đậm, thói quen thức đêm của những ca trực. Bên kia con đường nhà thờ với tháp chuông cao lấp lánh ánh đèn. Noel đang về, trong ông một nôn nao khó tả… Chợt có một giọng trẻ con khẽ khàng:     – Ông ơi! Đánh giày không ông? Giật mình, ông quay sang nhìn cậu bé đánh giày, ánh mắt chừng khựng lại như bắt gặp một hình ảnh quen thuộc trong ký ức.     – Ừ, em đánh giày dùm tôi!                                                        *****      Nó! Cậu bé đánh giày trong ký ức của ông ngày xưa rất nghèo. Cha mất sớm, chỉ còn mẹ và nó. Cuộc sống khó khăn trong xóm lao động nghèo. Cha là một nhà giáo, nên ước mơ của cha là nó được học hành nên người. Trước khi mất, cha còn dặn mẹ đừng để nó thất học. Ngày đó còn nhỏ nhưng nó đủ khôn để cảm nhận sự mất mát không có gì bù đắp được.     Mẹ tần tảo với gánh chè rảo quanh con phố. Đêm về hai chân mỏi nhừ, đau nhức! Nó thương mẹ quá! Một ngày nó nói với mẹ suy nghĩ cứ len lỏi trong đầu nó:     – Mẹ! con học buổi sáng, chiều, tối mẹ cho con đi đánh giày kiếm tiền phụ mẹ nhé.     Đang nằm mẹ ngồi bật dậy:     – Việc đó để mẹ lo. Con chỉ cần tập trung học thật tốt là mẹ vui rồi.     – Mẹ à! Con hứa học giỏi, mẹ cho con giúp mẹ được không?     – Không được!      Mẹ cao giọng, nó giật mình không dám nhìn mẹ. Nhà có hai mẹ con, mẹ lúc nào cũng nhẹ nhàng, thương yêu nó như thương luôn phần của cha nó.     Mẹ quay mặt đi, hình như mẹ khóc, nó không dám nhắc lại chuyện đó nữa.     Mùa đông năm đó mẹ bịnh. Không còn đi bán dạo được nữa, mẹ bày ra đầu ngõ xóm trọ. Chiều nào nó cũng phụ mẹ dọn hàng, gánh chè của mẹ ít hơn hồi bán dạo nhiều. Đêm đó nằm ôm lưng mẹ như mọi khi, nó không sao ngủ được, đánh bạo nói với mẹ:     – Mẹ ơi! Mẹ cho con kiếm tiền phụ mẹ nhé! Chừng nào mẹ khỏe con sẽ không làm nữa, con mười một tuổi rồi còn gì.     Nó đã lên lớp sáu. Không còn là học sinh tiểu học, nó thấy mình đủ lớn để có thể phụ mẹ trong mọi việc, tự hứa với lòng: “Không để mẹ thất vọng.”     Mẹ quay lại, nâng đầu nó lên cánh tay, nhìn nó thật lâu như suy nghĩ, rồi tiếng:     – Mẹ không yên tâm khi để con ra ngoài kia một mình.     – Con đi với thằng Út con thím Ba sát bên nhà mình, mẹ đừng lo.     – Con hứa với mẹ không ảnh hưởng việc học, không về quá chín giờ đêm. Được không?     – Dạ, con hứa với mẹ.     Nó đã trở thành cậu bé đánh giày như thế đó! Bữa đầu tiên đi làm mẹ ra đầu ngõ đón nó, hỏi rối rít:     – Con mệt không, đói bụng không?     Mẹ ôm vai nó xiết chặt, lần đầu tiên nó đi một mình không có mẹ, ngoài việc đi học.      Vô nhà nó đưa tiền cho mẹ nói:     – Hôm nay con làm được nhiêu đây, mũi nó phổng lên, cảm giác sung sướng vì đã giúp được mẹ.     Những đồng tiền lẻ được mẹ vuốt thẳng. Đêm nằm mẹ ôm nó vào lòng, mắt nhắm nhưng nó biết mẹ không ngủ. Nó nghe được tiếng thở dài của mẹ dù rất khẽ.     Công việc cứ thế, nó quen dần từng gốc phố, từng quán cà phê quen thuộc gần khu nhà trọ. Có những đêm nó phải đi xa hơn để kiếm khách đánh giày. Mẹ mỗi ngày một không khỏe, nó hỏi thì mẹ trả lời:     – Ừ, mẹ chỉ bị cảm thôi!         Tối qua mẹ ho nhiều, nó cảm giác bất an nhưng đi đánh giày về mệt, vừa nằm xuống là ngủ ngon lành.
Mẹ với gánh chè đầu ngõ dù nắng hay mưa…      Một tháng nay mẹ không đi bán nổi. Mẹ bịnh liệt giường, mọi chi tiêu trong nhà đều nhờ vào tiền nó kiếm được. Nó đi xa hơn, cố gắng kiếm thêm tiền để thuốc thang cho mẹ. Nó mang theo bài học ngày mai, tranh thủ lúc vắng khách vừa đi vừa học, không muốn mẹ buồn, lo. Tối đi về ngang qua hàng cháo, nó mua cho mẹ chén cháo trắng và cái hột vịt muối mẹ thích ăn. Còn nó bưng tô cơm nguội hồi trưa vừa ăn vừa kể cho mẹ nghe đủ chuyện, có lúc mẹ cười nhẹ như hơi thở.     – Mẹ, thằng Út rủ con ngày mai qua bên khu nhà thờ, lễ giáng sinh đó mẹ, chắc kiếm được nhiều tiền.     – Con đừng đi xa quá và đừng về trể.     – Dạ con biết rồi. Nói xong nó quay qua ôm lưng mẹ thiu thiu ngủ, cảm giác bình yên, hạnh phúc khi còn có mẹ bên mình.     Chiều nay thằng Út rủ đí sớm hơn mọi ngày, nó háo hức… Xóm đạo vui hơn tết, nhà nào cũng có hang đá lấp lánh ánh đèn. Vừa qua tới đã có ngươi gọi:     – Ê! Hai thằng nhỏ. Vô đây đánh giày nè!     Thằng Út nháy mắt với nó như thầm bảo “Hôm nay vô mánh rồi đây!” Nó vui trong bụng nghĩ sẽ kiếm được nhiều tiền cho mẹ. Hai đứa hắn làm không nghỉ tay, đến khi vắng khách nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ. Nó nghĩ đến mẹ đang trông ở nhà, định đi về. Tiếng thằng Út:     – Đức nè! Coi hang đá chút về.     Nó tần ngần… dù trong bụng rất muốn. Thằng Út lại lên tiếng rủ rê:     Coi chút thôi. Không lâu đâu!     Thằng Út vừa nói vừa kéo tay nó đi về phía nhà thờ. Nó nghĩ bụng: “Ừ. Thì coi một chút, chắc không lâu đâu.” Và thế là hai đứa chen vào để được đứng gần hơn coi cho rõ. Thật đẹp…! Nó nghĩ phải mẹ không bịnh đã đưa nó đi lễ. Nó nhớ ngày còn ba. Cả nhà cùng đi lễ. Bữa đó mẹ nấu một món ngon để ăn mừng giáng sinh. Nó say sưa ngắm nhìn, hình ảnh một gia đình trọn vẹn đầy yêu thương… Chắp hai tay cầu nguyện xin Chúa cho mẹ mau khỏi bịnh… Nó chỉ còn có mẹ là người thân duy nhất trên đời.     Sực tỉnh nhìn đồng hồ trên tháp nhà thờ, đã 10 giờ. Lật đật vừa đi vừa chạy, không chờ thằng Út. Nó nghĩ: “Chắc mẹ trông lắm…” Hôm nay làm được nhiều tiền hơn mọi ngày, mua cháo cho mẹ xong. Ngang qua hàng bánh bao bên đường, nó dừng lại mua một cái tự thưởng cho mình, định bụng lát về nhà ăn với mẹ cho vui. Gấp gáp cho mau về nhà… Trước mắt nó, dưới ánh đèn đường vàng mệt mỏi, một ông lão đang co ro, trên tay là chiếc nón chìa ra cầu xin sự bố thí… Lại gần, tần ngần một chút, nó lấy cái bánh bao mới mua, nhìn ông lão rồi lại nhìn cái bánh bao… Cuối cùng nó cũng làm được điều mà mình muốn làm.     – Ông ơi! Con mời ông. Bánh bao còn nóng, ông ăn ngon miệng.     Nói rồi nó đặt bánh bao vào chiếc nón của ông lão rồi ù chạy… Ông lão chưa kịp nói lời cám ơn đã mất hút bóng nó qua một khúc cua. Nó chạy nhưng cảm thấy lo, chưa khi nào về trể như bữa nay. Vừa về tới đầu xóm, cảm giác khác thường. Bà Tám ve chai vừa thấy nó đã la lên:     – Thằng Đức mày mau lên, mẹ mày… Rồi bà nín bặt…     – Mẹ con làm sao???     Cảm giác có chuyện chẳng lành. Nó chạy nhanh vào nhà. Nhà ở cuối xóm, mọi ngày nó vẫn thường dọn hàng sao hôm nay con đường dài ra. Nó lao vào nhà như một cơn gió lốc, sà xuống bên mẹ gọi hốt hoảng:     – Mẹ ơi! Mẹ. Con về rồi.     Mọi người trong xóm tụ tập trước cửa. Ông Tư đi tới đi lui lo lắng nắm tay nó…      Giọng mẹ thiều thào, hụt hơi:     – Con về rồi.     Nó bắt đầu cảm thấy sợ, ôm chặt mẹ rồi òa khóc:     – Con xin lỗi mẹ, tại con mê chơi nên về trể.     – Con không có lỗi. Người có lỗi là mẹ. Con chỉ là một đứa trẻ. Sau này mẹ không ở bên con lo cho con được nữa rồi…     – Mẹ! Mẹ nói gì con không hiểu.     Mẹ đặt tay nó vào tay ông Tư rồi nói:     – Trăm sự nhờ anh thương thằng Đức. Từ nay nó là con của anh. Tôi đội ơn anh nhiều.     Những lời mẹ trăn trối gợi lại cho nó hình ảnh cuối cùng của cha lúc sắp bỏ mẹ con nó mà đi. Lòng đau như cắt, nó ôm mẹ chặt hơn như dành lại sự sống sắp bị cướp đi… Mẹ nó rướn người lên gom hết chút sức tàn:     – Mẹ yêu con!     Giọng nói như gió thoảng đi vào tâm nó suốt cả cuộc đời. Nó gào lên:     – Mẹ ơi! Đừng bỏ con. Con xin me. Mẹ ơi!     Mặc cho nó gào thét, bàn tay mẹ nắm lấy tay nó từ từ lỏng ra… Tiếng gào khóc xé lòng. Trên đôi mắt chưa nhắm của người mẹ còn lăn dài nước mắt.     – Mẹ ơi! Mẹ bỏ con một mình sao???     Mẹ không trả lời! Không ai trả lời nó. Như con thú nhỏ bị lôi xềnh xệch tách rời mẹ, nó sợ hải hết khóc rồi rên ư ử… Nó ước gì được đi cùng mẹ. Chén cháo trắng nó mua về cho mẹ lật đật sớt ra tô để trên bàn đã lạnh tanh…     Xóm trọ ngày thường mạnh ai nấy sống. Nhìn thấy thằng bé mồ côi ai cũng xót xa… Mọi người bàn tính chung tay lo hậu sự cho mẹ nó. Có lẽ cái chết có sức liên kết những người xa lạ với nhau. Nó là mối dây khơi gợi tình người bên trong những bề ngoài khác nhau. Tiếng khóc mất mẹ của một đứa trẻ xé toang màn đêm. Sự bình yên trốn đi và gió nén tiếng thở dài…     Đám tang mẹ nó rồi cũng qua. Hài cốt mẹ được gởi trong nhà thờ, đặt bên cạnh ba nó. Ông Tư đưa nó về nhà. Đồ đạc được gói ghém, đem theo di ảnh của ba, mẹ. Trước đây lúc còn sống, mẹ hay nói chuyện ông Tư cho nó nghe. Ông tốt bụng, thương người. Ông Tư là chủ xóm trọ này, nhưng rất gần gũi, thân thiện. Nhà nào có chuyện ông đều ra tay giúp. Chính vì lẽ đó không ai muốn dọn đi…     Đã hai ngày nó lúc tỉnh lúc mơ. Nó không muốn tỉnh để chấp nhận sự thật ngoài sức chịu đựng. Đang lơ mơ nó nhìn thấy mẹ bên cạnh: “Con trai ngoan, dậy đi học thôi!” Mừng quá! Nó bật dậy, hốt hoảng gọi: “Mẹ! Mẹ ơi!”      Nhưng mẹ nó chỉ còn là sợi khói mỏng hư ảo… Bàng hoàng.     Phải, mẹ trong tâm trí nó đã không còn. Nhưng giấc mơ của cha và mẹ vẫn còn…     “Nó phải đi học…!” Người ta chỉ mơ khi ngủ, còn với nó là một giấc mơ thức tỉnh. Là hy vọng là hoài bão, là ước mơ của đấng sinh thành đã khuất… Giấc mơ thức tỉnh đó đã tồn tại từng ngày, là động lực để nó bước tiếp… Có những lúc nó tưởng chừng gục ngã với sự tuyệt vọng, với cái đói…     Ông Tư tuy tốt bụng nhưng mọi việc trong nhà đều một tay bà Tư làm chủ. Ngoài giờ đi học nó phải làm việc luôn tay với cửa hàng tạp hóa. Tới bữa cơm nó phải trông coi cửa hàng rồi ăn sau, dọn dẹp luôn. Có khi chẳng còn gì để ăn cho ra bữa… Có lần đi giao hàng cho bà bác bên kia lộ, bụng nó lại sôi lên vì đói trong cái se lạnh của tiết Đông sang. Tấm áo phong phanh bay phần phật theo cơn gió, thân thể gầy nhom như lạc đi trong sự mênh mông… Bất chợt nhìn thấy ổ bánh mì ai đó ăn dở dang quăng bên cạnh thùng rác… Nhìn trước ngó sau xem có ai để ý không, nó nhặt vội khúc bánh mì còn trong bọc ny lon, lầm lì, ăn ngấu nghiến…     Bụng nó đã không còn réo lên vì đói. Nhưng tâm nó bị đè nặng một ám ảnh sự nghèo đói nô lệ… Nó quyết tâm! Một quyết tâm khiến nó không còn là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư như bao đứa trẻ khác. Nó phải học. Phải tiếp tục giấc mơ thức tỉnh cho cuộc đời…
  ***** cậu bé đánh giày ngày xưa bây giờ là một vị bác sĩ giỏi. Ông đã chọn một bịnh viện vùng quê, đem cái tài, cái tâm mình phục vụ những bệnh nhân ngèo. Ông không muốn có thêm những đứa trẻ mồ côi giống như mình. Noel năm nào ông cũng trở lại nơi này đốt nhang viếng cha mẹ. Góc cuối nhà thờ là nơi ngày xưa ông hay ngồi lặng đi để tỉnh lại, để tìm sự an bình trong những lúc buồn tủi nhất, đau khổ, tuyệt vọng nhất mà ông trải qua tưởng chừng không thể trên con đường mưu sinh…      Ông Tư đã không còn. Bà Tư già yếu, mừng rỡ mỗi khi ông về thăm. Trước đây bà không cho ông được tình thương một người mẹ… Nhưng bà đã cho ông cái gọi là gia đình dù có tạm bợ…     Chuông điện thoại reo, nhìn số điện thoại ông chợt bối rối…     – A lô!      – Dạ, anh Đức.     – Thy gọi anh.      Ông ấp úng chưa tìm ra từ để nói, thì đầu dây bên kia…     – Thy chúc anh bình an. Một khoảng lặng… Ông nói nhẹ…     – Thy cũng bình an.     Lại thêm một khoảng lặng…   – Cám ơn anh!     – Cám ơn Thy.     Sự im lặng như nghe rõ tiếng thở dài từ đầu dây bên kia… Sự im lặng như soi thấu phần sâu nhất trái tim ông… Một tình yêu không trọn vẹn. Thy đã có chồng, vì ông đã chọn đại ngàn làm nơi chia sẻ yêu thương, sau thời gian làm bác sĩ thực tập. Nơi mưa ngập, nắng gắt với từng cơn gió khô khốc đã níu chân ông. Thy đã khóc rất nhiều khi lần cuối đến thăm ông. Đêm dưới trời lộng gió, trăng soi bóng hai người lặng yên. Lòng ông đau như cắt khi phải lựa chọn. Gia đình Thy muốn ông về thành phố… Quá khứ đau khổ, đói rét khiến ông xót xa khi nhìn sự thiếu thốn của người dân nơi đây. Nơi mà không có vị bác sĩ nào muốn ở lại. Họ cần ông. Một cuộc gọi để biết người vẫn khỏe. Năm nào cũng một câu chúc bình an. Chỉ thế thôi! Ông nghe như đêm bớt lạnh. Tình yêu giúp cho cuộc sống trọn vẹn hơn. Không có tình yêu con người trở nên tật nguyền… Tình yêu ở trong tâm, và mỗi người thể hiện nó một cách khác nhau. Đã đến lúc ông nên đóng cửa phần đời đó lại, để cho Thy hạnh phúc trọn vẹn và để ông yêu thương người phụ nữ phía trước mắt trong mái nhà sắp tới của ông.     Cậu bé đánh giày được ông lì xì tờ tiền mới, toét miệng cười lấp lánh niềm vui…     Bước xuống con phố quen thuộc, chuông nhà thờ đổ từng hồi thánh thót. Lễ nửa đêm bắt đầu. Mùa giáng sinh đánh dấu một sự khởi đầu tốt đẹp. Trong cái lạnh đêm đông, ông kéo cao cổ áo từng bước chậm hòa vào giòng người tiến vào nhà thờ. Cảm giác nôn nao như có ai đó đang chờ… Ngày mai ông trở về nơi ông đã chọn. Để sống, để yêu thương… Và nơi đó là gia đình ông, là anh em… Một vùng quê nghèo…! Mùa Giáng Sinh – 12/18. Lê Yên
Chuyện Ba Đứa

Chuyện Ba Đứa

Chuyện Ba Đứa

Hắn bỗng bật cười thành tiếng. Người khách ngồi bàn bên cạnh quay sang nhìn, ngại quá, hắn gật đầu chào như có ý xin lỗi. Quán cà phê hắn ngồi đối diện bến xe. Nhìn cảnh tấp nập, ồn ào của khách về quê trong những ngày sắp tết, làm hắn nhớ nhà. Ký ức của hắn nhớ… và cứ thế trôi về thời hắn còn thanh niên. Chuyện 3 đứa hắn… và hắn bật cười…

*****

Quê nhà hắn nắng ghê lắm, vậy mà con gái quê hắn xinh đẹp đến lạ. Hắn và thằng bạn nối khố chơi thân với nhau từ hồi còn để chỏm… thanh niên tụi hắn cứ như ngựa hoang muốn phi những nước đại… thế mà tán gái thì dở ẹc.
Hai đứa hắn có một cô bạn tên là Mây. Tụi hắn chơi thân với nhau, Mây càng lớn càng xinh đẹp. Còn hai đứa con trai tụi hắn thì lóng ngóng từ một thanh niên mới lớn, để có chút chững chạc của đàn ông.
Xuân, Hạ, Thu, Đông nắng gió quê hắn như thay áo mới cho Mây. Mái tóc óng mượt ôm lấy khuôn mặt xinh, buông xuống bờ vai thon, trong tà áo dài thướt tha mỗi chiều đi lễ.
Hình như có điều gì đó lạ lạ giữa 3 đứa hắn…
Cho đến một hôm, thằng bạn nối khố ngập ngừng tâm sự với hắn.
Tao đã thương Mây rồi.
Mày nói vậy là sao?
Thì tao thương Mây!
    – Có nghĩa là mày yêu… hả?
Cái từ yêu thần thánh này hai đứa hắn vẫn còn mơ hồ…
    Bạn hắn yêu, mà tim hắn đập thình thịch. Có điều gì cũng lạ lắm trong hắn.
Một chiều Chúa nhật sau khi tan lễ 3 đứa hắn rủ nhau đi ăn chè, vô quán chưa được 5 phút, hắn kiếm cớ rút lui, tạo cơ hội cho bạn.
Qua hôm sau vừa gặp mặt hắn đã hỏi:
Sao rồi! Mày đã nói với Mây chưa?
Tao định nói mà run quá! Lần sau sẽ nói.
Và cái ngày sẽ nói đó cũng tới, bạn hắn kể cho hắn nghe lần đầu nói thương một người con gái… hắn ậm ừ cho qua chuyện, vì đang phải đấu tranh bên trong và cuối cùng hắn quyết định:”Không thương bồ của bạn.”
Con gái 18 đôi mươi là nỗi lo của cha mẹ. Mỗi lần hai đứa hắn qua nhà Mây chơi, phụ huynh để ý từng chút, không hiểu sao trong mắt người lớn hắn được điểm hơn bạn, có lẽ cộng thêm điểm hắn là con trai một. Và thế bạn hắn bị cấm cửa…
Những lần hẹn hò sau đó, bạn hắn đứng xa xa, còn hắn vô xin phép cho Mây được đi chơi.
Hắn cười nói với bạn:
Nhớ về sớm, để tui còn đưa Mây về trả nghe bạn.
Hắn cho hai tay vào túi quần, lững thững đi, con đường đất thoắt ẩn, thoắt hiện nhờ ánh sáng cửa sổ từ những ngôi nhà hai bên đường. Cái mùi ngai ngái của đất tươi hoà quyện với mùi cây cỏ hai bên đường, phảng phất trong gió… Hắn hít một hơi cái mùi đặc trưng của quê hương căng phồng lồng ngực.
Hắn nhớ lời cha dạy “Con trai phải có công danh sự nghiệp rồi mới lấy vợ”. Hắn nghĩ tới bạn và Mây.
Sao hắn lại phải suy nghĩ… Hình như trong hắn có nhiều hơn một chút tình bạn với Mây. Những lúc có chuyện buồn Mây lại tìm hắn và thế cứ ngồi nghe rồi nhìn Mây khóc.
Hắn vẫn là chim xanh, 3 đứa hắn bên nhau như thế cho đến một ngày. Hai thằng hắn trúng Nghĩa vụ Quân sự.
Mai lên đường.
Tối đó hai đứa hắn sang nhà Mây. Bạn hắn lại đứng ngoài ngã tư. Hắn vào nhà, nhìn thấy ba, mẹ của Mây đang ngồi hóng mát trước hiên. Hắn lên tiếng:
Dạ con chào hai bác.
Ừ, con mới qua.(ba Mây lên tiếng.)
Ngồi chơi con. (Mẹ Mây nói với hắn rồi ngoái vào trong kêu)
Mây ơi! Có bạn con qua chơi nè!
Hắn đứng im một phút rồi lên tiếng:
Hai bác cho phép con đưa Mây đi ăn chè.
Ừ, đi rồi về sớm (Ba Mây đồng ý)
Hắn – Dạ. Nháy mắt với Mây nãy giờ đang đứng ngoài ngạch cửa. Chờ một chút Mây thay đồ bước ra. Bộ đồ kiểu màu tím cộc tay, cổ trái tim, xẻ tà hai bên. Hình như có chút son môi.
Bồ của bạn mà sao hắn ngắm kỹ…
Hắn nghĩ tiếp “Có phải trời sinh con gái đẹp để làm mềm lòng những thằng con trai như hắn.”
Mây lên tiếng chào ba, mẹ:
Ba mẹ con đi.
Từ xa đã thấy thằng bạn nối khố đi qua, đi lại sốt ruột.
Hắn nhắc chừng:
Nhớ nhé hai bạn. Đừng về trễ quá!
Hắn biết đêm nay, hai bạn ấy chia tay. Hắn đứng đó, nhìn hai người bạn nắm tay, rẽ ngang qua một con đường…
Hắn thích đi bộ trên những con đường quê. Con đường không có tên mà hắn thuộc như lòng bàn tay.
Ra tới đường nhựa, đó là con đường liên tỉnh ngang qua quê nhà hắn. Ghé vào quán cà phê bên đường. Tìm một chỗ ngồi, hắn kêu cà phê đá, tự nhiên hắn buồn, suy nghĩ mông lung… Thanh niên như hai thằng hắn lỡ thầy, lỡ thợ… tương lai mù mịt.
Sau ngày giải phóng. Sự thay đổi lớn, thay đổi luôn số phận của những con người…
Nhìn đồng hồ đã 9 giờ. Hắn trả tiền cà phê đi đến điểm hẹn. Hắn đi thong thả, chậm rãi như tận hưởng những bước chân trên con đường đất quen thuộc. Hẹn ngày trở lại. Hai chân hắn đứng không yên một chỗ để đuổi những con muổi.
Đã 9 giờ 30. Tim hắn bắt đầu đập nhanh, đầu hắn nghĩ lung tung… Hắn nhìn dáo dác, chợt rõ dần bóng dáng hai bạn qua ánh sáng từ khung cửa nhà ai đó mở vội.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hai bạn làm tui phát lo.
Mây cười trả lời:
Đúng giờ mà! Tạm biệt nhé!
Nói rồi Mây nắm lấy tay hắn như thầm cám ơn. Hắn cảm giác như có điện chạy qua… Hắn rút tay ra và nói:
Tạm biệt.

*****

Thời gian quân ngũ chưa hết, những cánh thư đi về hai đứa hắn chụm đầu đọc chung thưa dần.

Cho đến một hôm nhận được lá thơ, kèm theo thiệp hồng.

Mây lấy chồng.

Thằng bạn nối khố bỏ ăn hai ngày, còn hắn cười chua chát “Phải thôi! Mấy năm bộ đội, ra quân tay trắng, làm sao lấy vợ!” Có những chiều buồn hắn ôm đàn ghi ta hát “sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương, anh pha mực cho vừa tà áo tím…” Giọng của hắn truyền cảm… Chiều như xuống thấp hơn. Bạn hắn nhớ Mây, còn hắn nhớ màu áo tím…

Những ngày đơn vị hắn đi khai hoang. Có những ngọn đồi thấp thoáng sim dại trên rừng nguyên sơ. Những hoa sim tím được hắn ép vào trang thư gởi về bên Mây. Hắn chợt mơ hồ về sự thủy chung của màu tím… Có lẻ nó chỉ đúng ở một bề của cuộc sống. Đêm trên lán trái đơn vị. Hai đứa hắn nằm ngắm sao. Không biết bạn hắn thấy gì qua những ví sao xa tít tắp đó… Riêng hắn! Muốn xuyên qua sư tận cùng của bầu trời, xem có nỗi buồn nào chạm vào tâm hắn mà nghe đau quặn lòng… Hắn quay sang hỏi bạn: “ Tao hỏi mày chuyện này?” Bạn hắn thờ ơ trả lời: “Chuyện gì?” Hắn nói trong gió thoảng: “Hôm chia tay Mây, Có hôn cô ấy không?” Bạn hắn bật dậy ngây người lặng yên… Hắn nén tiếng thở dài, chợt thấy thương thằng bạn nối khố. Bàn tay hắn với những nốt đắng trên phím đàn lạc trong đêm…
Hai đứa hắn ra quân. Làn da rám nắng nhìn ra dáng đàn ông hơn. Tất cả như sang một trang mới. Hai đứa hắn không còn lang thang trên những con đường ngày cũ. Một hôm thằng bạn nối khố qua nhà hắn báo tin sẽ đi làm ăn xa… Hắn lặng thinh nhìn ra ngoài sân, những miếng khoai luộc mẹ hắn xắt phơi trên những cái mẹt như nhảy múa dưới cái nắng gay gắt.
Cuộc đời là một con tàu với những sân ga… Sự chia tay nào cũng xốn xang làm hắn khó chịu. Hắn ghét cảm giác này.
Hắn cũng một đôi lần thất tình. Giờ đây hắn có một “mái nhà”, một công việc. Thời gian của hắn không trống, nhưng bên trong hắn thỉnh thoảng vẫn có một khoảng trống. Những lúc như thế hắn thường ra ban công hút một điếu thuốc lá… Khói thuốc làm hắn ho. Hắn không ghiền, nhưng đôi khi nhớ khói thuốc, nhớ thói quen rít một hơi dài rồi thổi ra những vòng tròn, hay thở ra một làn khói mỏng tan dần rồi biến mất. 

Hắn nhớ nhà, nhớ quê. Nơi hắn yêu thương nhưng không thuộc về. 

Hắn cũng tha phương… 

Cứ mỗi lần sắp tết hắn lại muốn về quê. Những lúc như thế ký ức lại dừng ở tuổi thanh niên có ba đứa với quặn thắt nỗi buồn… 

Chợt thèm cảm giác của ly rượu đầu tiên, vừa đủ khiến hắn lâng lâng trong sự tỉnh táo để cảm nhận những yêu thương…!

Tháng 12 – 2017
Lê Yên

Tình yêu…!

Tình yêu…!

Tình yêu…!

Hình như mùa Đông bước qua cửa nhà tôi… Trời trở lạnh rồi, sương mù làm ẩm cả khí trời. Những đôi uyên ương tìm nhau, sưởi ấm cho nhau bằng tình yêu của họ… Tôi bước vô quán ăn quen thuộc, gọi một tô bún nước trong và tìm cho mình một chỗ ngồi sát vách, tôi thích nhìn mọi người từ góc nhìn này.

Ngồi đối diện trước mặt tôi, một đôi chừng ngoài bốn mươi tuổi. Hai tô bún bốc khói được bưng ra. Nhìn cách anh nêm nếm tô bún cho chị rồi lấy đũa muỗng nói khẽ: “Ăn đi em.” Thái độ của anh như là một thói quen yêu thương… Chị ấy đang lơ mơ suy nghĩ chuyện gì đó… Tôi thấy tiếc cho chị!

Tô bún của tôi được bưng ra bốc khói… Đói bụng rồi. Bún ở đây nêm nhẹ, vị rất dễ ăn… Hai người khách mới bước vô quán, người đàn ông tay cầm thêm hai ổ bánh mì không. Họ đã gọi món. Chị lấy đũa muỗng, còn anh lặt những cọng rau thơm. “Bún tới rồi.” tiếng cô bán hàng đon đả… Chị kề cái tô sát tô anh gắp bớt hai đũa bún và miếng thịt rồi lên tiếng: “Anh ăn thêm.” Người đàn ông quay sang: “Gì vậy? Cố ăn đi, có vậy cũng sớt!” Nói rồi, gắp lại cho chị hai miếng thịt. “Ăn đi!” Anh nói cộc lốc…

Tôi quay đi giấu nụ cười… Đằng sau sự kiệm lời đó, là một tâm hồn ấm áp yêu thương. Tôi thấy niềm vui trong mắt chị… Nhìn họ ăn loáng cái đã hết sạch hai tô bún và hai ổ bánh mì lòng lại thấy vui vui. Nhìn lại tô bún của mình chừng đã nguội. Tôi ăn chậm, một mình không vội vã…

Hai khách mới là một cặp thanh niên, vừa ngồi xuống cô gái đã bấm điện thoại, chàng trai gọi món… Cô gái cười tươi khoe hình mới chụp hôm qua. Chàng trai với tay lấy túi xách cô gái đang mang đặt xuống ghế, thế rồi mạnh ai nấy ăn ngon lành. Một thỏa thuận ngầm “ Không ai chiều ai đâu nhé…”

Những hình ảnh thật đẹp…!

Tình yêu có đủ sắc màu. Tình yêu không cân đo đong đếm sòng phẳng. Họ đồng điệu trong yêu thương, hay chỉ cần được bên cạnh chăm sóc người mình yêu, không đòi hỏi sự đáp trả hay náo nhiệt như cặp thanh niên kia, dám yêu dám hận. Có một loại tình yêu không chiếm hữu, thuộc về… Họ chỉ dõi mắt theo, cầu bình an, hạnh phúc cho người ấy. Mỗi người có cách thể hiện tình yêu khác nhau… Chỉ mong đó là chân tình.

Ký ức dẫn tôi về chốn cũ… Quê tôi hồi còn chiến tranh… Bỏ nhà cửa, ba mẹ chỉ gom vội một ít quần áo và đếm con mình bao nhiêu đứa đủ chưa. Thế là theo đoàn xe vào lánh nạn ở Huế. Sống tập trung nơi một trường nội trú, mấy gia đình ở chung phòng. Mỗi gia đình một chiếc chiếu, ngày để ngồi, tối nằm sắp lớp ngủ… Sát cạnh nhà tôi có nhà ông Bọ, mọi người quen gọi là ông Bẹo vì hay nhéo má trẻ con. Gia đình tôi có tám người con. Hai trai, sáu gái, ba mẹ nữa là mười người. Gia đình ông ấy… Trong trí nhớ của tôi không chính xác bao nhiêu người, chỉ biết toàn con trai tối nằm chật một chiếc chiếu. Hai gia đình nằm đối đầu nhau…

Sớm mai chúng tôi được ăn bánh mì với sữa. Ăn sáng xong chỉ được chơi loanh quanh trong khuôn viên trường. Hồi đó còn bé nhưng tôi thích đi một mình hết chỗ này đến nơi kia chỉ để nhìn, trên tay luôn cầm theo bộ banh đũa. Bên gia đình ông Bọ có một anh chắc hơn tôi mấy lớp, ngày nào tôi cũng thấy anh mang theo sách để học cho dù là đang mùa hè. Anh ấy cũng thích đi lang thang và chúng tôi chơi với nhau hết banh đũa, đến tung năm hòn đá rồi giữ lại một hòn và cứ thế nhặt bốn hòn còn lại, vui cười hồn nhiên…

Chúng tôi những đứa trẻ vô tư không biết chuyện gì xảy ra. Không biết ba mẹ lo lắng như thế nào… Chỉ cảm thấy một nỗi sợ vô hình khi chiều xuống gia đình nào cũng đi tìm con, xem còn mất thế nào. Tôi vẫn còn nhớ câu nói của người lớn “Thời buổi chiến tranh, tên bay đạn lạc…”

Một buổi sáng, như mọi ngày tôi lại lang thang với banh đũa trước sân trường. Nhìn dáo dác không thấy người bạn chơi chung ở cạnh nhà đâu, bèn lân la tới chỗ đông người tập trung mua bán. Những người dân địa phương sáng nào cũng bày hàng quà bánh bán trong chốc lát… Trước mặt tôi một gánh cơm hến người bu quanh, lớp ăn , lớp mua đem đi. Mùi thức ăn thơm lừng bay vào mũi, cảm giác lạ lẫm với cảnh mua bán và ăn ngoài đường, khiến tôi ngây người đứng nhìn. Chợt ai đó vỗ vào vai mình, ngước lên, thì ra anh ấy… Anh nắm tay kéo tôi ra xa, nét mặt nghiêm túc: “Sao nhìn miệng người ta ăn, như vậy xấu lắm.” Tôi cô bé mười hai tuổi đã biết mắc cỡ, ú ớ không biết trả lời sao! Cảm thấy giận vì anh ấy nghĩ mình xấu, thực ra chỉ nhìn vì thấy lạ… Tôi ngoe ngoảy bỏ đi mặc cho anh ấy gọi vói theo… Và thế vì mắc cỡ mà tôi nghĩ chơi. Sáng ra anh cố làm trò, bắt chuyện nhưng tôi vẫn làm lơ bỏ đi một mạch. Một hai ngày sau anh chỉ nhìn tôi từ xa, còn tôi vờ không thấy quay mặt hướng khác… Không có bạn chơi thật buồn, anh ấy cũng lang thang một mình với cuốn sách trên tay…

Ông Bọ từ hôm vô đến nay, cứ thấp thỏm vì bà còn mắc kẹt lại ở quê! Chẳng thấy ông ăn ngủ được bao nhiêu. Mấy ngày sau ông bịnh, nằm lặng lẽ… Chợt có tiếng người kêu vói vào:

Có xe đưa người mới vô.

Cả phòng nhốn nháo. Ông Bọ bật dậy như cái lò xo… Tất cả rũ rượi tan mất, ông quay qua, quay lại, tay vớ hộp sữa đặc ông Thọ đã khui uống dở chừng, chạy vụt ra cửa, chân không kịp xỏ dép. Tôi chạy theo coi…

Ngoài sân tiếng gọi nhau í ới. Ông đã gặp lại bà. Họ ôm chầm lấy nhau… Một tay ông nắm tay bà, tay kia đưa hộp sữa lên miệng nói:

Bà mút đi cho khỏe.
Bà lại đẩy hộp sữa qua miệng ông:
Ông cũng mút đi.

Họ vừa khóc vừa cười… Một cô bé chớm lớn như tôi đứng không nhúc nhích, nhìn không thôi hình ảnh trước mắt…

Ngày đó còn nhỏ nên không biết được hai bàn tay nắm chặt khóc, cười. Cái lon sữa đưa qua đẩy lại và bên trong lồng ngực có hai trái tim già đập nhanh hơn một nhịp có tên gọi là tình yêu… Tôi chỉ biết trong tôi vỡ òa cảm xúc, để rồi không cầm được những giọt nước mắt mà lần đầu tôi cảm thấy mặn hơn…

Thời gian trú nạn cũng qua khi được thông báo tạm ổn. Gia đình tôi thu xếp về quê. Hai chiếc chiếu của hai gia đình vẫn chạm đầu nhau đêm ngủ. nhưng tôi và anh ấy vẫn chưa làm hòa… Ngày gia đình lên xe về quê, tôi đảo mắt tìm xem anh ấy ở đâu, nhưng không thấy. Từ đó chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau cho đến bây giờ. Mỗi khi nhớ lại những ngày còn thơ, trong tôi mang mang một nỗi buồn. Tôi biết mình sai, nhưng không có cơ hội để nói lời xin lỗi. Không biết bây giờ anh còn nhớ chuyện xưa không? Nếu còn nhớ, anh hãy biết rằng ngày xưa có một con bé khờ nợ anh một lời xin lỗi. Ở đâu đó trên cõi đời này cầu chúc anh an lành, hạnh phúc.

Tình yêu không có tuổi. Nó có thể làm chết đi hoặc hồi sinh một con người. Tình yêu là một món quà thượng đế ban tặng con người, như một lực đẩy ta tiến về phía trước cho dù có gian truân… Có tình yêu nhân gian sẽ lấp lánh hơn, vạn vật xinh tươi hơn… Tôi nhớ tình yêu của mình…! Nó đã lạc mất từ lâu… Rất lâu… Chỉ để lại những vết đau trên con đường đi qua…! Tuy vậy tôi vẫn tin vào sự mầu nhiệm của tình yêu. Chỉ có con người làm cho tình yêu biến dạng… Một cảm giác man mác vừa chạy qua tim, chợt nhớ hai câu thơ đã đọc từ rất lâu.

Hôm nay trời nhẹ lên cao

Tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn….

Xuân Diệu

SÀIGÒN –  12/17

LÊ YÊN