Chuyện Ba Đứa
Chuyện Ba Đứa
*****
Quê nhà hắn nắng ghê lắm, vậy mà con gái quê hắn xinh đẹp đến lạ. Hắn và thằng bạn nối khố chơi thân với nhau từ hồi còn để chỏm… thanh niên tụi hắn cứ như ngựa hoang muốn phi những nước đại… thế mà tán gái thì dở ẹc.
Hai đứa hắn có một cô bạn tên là Mây. Tụi hắn chơi thân với nhau, Mây càng lớn càng xinh đẹp. Còn hai đứa con trai tụi hắn thì lóng ngóng từ một thanh niên mới lớn, để có chút chững chạc của đàn ông.
Xuân, Hạ, Thu, Đông nắng gió quê hắn như thay áo mới cho Mây. Mái tóc óng mượt ôm lấy khuôn mặt xinh, buông xuống bờ vai thon, trong tà áo dài thướt tha mỗi chiều đi lễ.
Hình như có điều gì đó lạ lạ giữa 3 đứa hắn…
Cho đến một hôm, thằng bạn nối khố ngập ngừng tâm sự với hắn.
– Tao đã thương Mây rồi.
– Mày nói vậy là sao?
– Thì tao thương Mây!
– Có nghĩa là mày yêu… hả?
Cái từ yêu thần thánh này hai đứa hắn vẫn còn mơ hồ…
Bạn hắn yêu, mà tim hắn đập thình thịch. Có điều gì cũng lạ lắm trong hắn.
Một chiều Chúa nhật sau khi tan lễ 3 đứa hắn rủ nhau đi ăn chè, vô quán chưa được 5 phút, hắn kiếm cớ rút lui, tạo cơ hội cho bạn.
Qua hôm sau vừa gặp mặt hắn đã hỏi:
– Sao rồi! Mày đã nói với Mây chưa?
– Tao định nói mà run quá! Lần sau sẽ nói.
Và cái ngày sẽ nói đó cũng tới, bạn hắn kể cho hắn nghe lần đầu nói thương một người con gái… hắn ậm ừ cho qua chuyện, vì đang phải đấu tranh bên trong và cuối cùng hắn quyết định:”Không thương bồ của bạn.”
Con gái 18 đôi mươi là nỗi lo của cha mẹ. Mỗi lần hai đứa hắn qua nhà Mây chơi, phụ huynh để ý từng chút, không hiểu sao trong mắt người lớn hắn được điểm hơn bạn, có lẽ cộng thêm điểm hắn là con trai một. Và thế bạn hắn bị cấm cửa…
Những lần hẹn hò sau đó, bạn hắn đứng xa xa, còn hắn vô xin phép cho Mây được đi chơi.
Hắn cười nói với bạn:
– Nhớ về sớm, để tui còn đưa Mây về trả nghe bạn.
Hắn cho hai tay vào túi quần, lững thững đi, con đường đất thoắt ẩn, thoắt hiện nhờ ánh sáng cửa sổ từ những ngôi nhà hai bên đường. Cái mùi ngai ngái của đất tươi hoà quyện với mùi cây cỏ hai bên đường, phảng phất trong gió… Hắn hít một hơi cái mùi đặc trưng của quê hương căng phồng lồng ngực.
Hắn nhớ lời cha dạy “Con trai phải có công danh sự nghiệp rồi mới lấy vợ”. Hắn nghĩ tới bạn và Mây.
Sao hắn lại phải suy nghĩ… Hình như trong hắn có nhiều hơn một chút tình bạn với Mây. Những lúc có chuyện buồn Mây lại tìm hắn và thế cứ ngồi nghe rồi nhìn Mây khóc.
Hắn vẫn là chim xanh, 3 đứa hắn bên nhau như thế cho đến một ngày. Hai thằng hắn trúng Nghĩa vụ Quân sự.
Mai lên đường.
Tối đó hai đứa hắn sang nhà Mây. Bạn hắn lại đứng ngoài ngã tư. Hắn vào nhà, nhìn thấy ba, mẹ của Mây đang ngồi hóng mát trước hiên. Hắn lên tiếng:
– Dạ con chào hai bác.
– Ừ, con mới qua.(ba Mây lên tiếng.)
– Ngồi chơi con. (Mẹ Mây nói với hắn rồi ngoái vào trong kêu)
– Mây ơi! Có bạn con qua chơi nè!
Hắn đứng im một phút rồi lên tiếng:
– Hai bác cho phép con đưa Mây đi ăn chè.
– Ừ, đi rồi về sớm (Ba Mây đồng ý)
Hắn – Dạ. Nháy mắt với Mây nãy giờ đang đứng ngoài ngạch cửa. Chờ một chút Mây thay đồ bước ra. Bộ đồ kiểu màu tím cộc tay, cổ trái tim, xẻ tà hai bên. Hình như có chút son môi.
Bồ của bạn mà sao hắn ngắm kỹ…
Hắn nghĩ tiếp “Có phải trời sinh con gái đẹp để làm mềm lòng những thằng con trai như hắn.”
Mây lên tiếng chào ba, mẹ:
– Ba mẹ con đi.
Từ xa đã thấy thằng bạn nối khố đi qua, đi lại sốt ruột.
Hắn nhắc chừng:
– Nhớ nhé hai bạn. Đừng về trễ quá!
Hắn biết đêm nay, hai bạn ấy chia tay. Hắn đứng đó, nhìn hai người bạn nắm tay, rẽ ngang qua một con đường…
Hắn thích đi bộ trên những con đường quê. Con đường không có tên mà hắn thuộc như lòng bàn tay.
Ra tới đường nhựa, đó là con đường liên tỉnh ngang qua quê nhà hắn. Ghé vào quán cà phê bên đường. Tìm một chỗ ngồi, hắn kêu cà phê đá, tự nhiên hắn buồn, suy nghĩ mông lung… Thanh niên như hai thằng hắn lỡ thầy, lỡ thợ… tương lai mù mịt.
Sau ngày giải phóng. Sự thay đổi lớn, thay đổi luôn số phận của những con người…
Nhìn đồng hồ đã 9 giờ. Hắn trả tiền cà phê đi đến điểm hẹn. Hắn đi thong thả, chậm rãi như tận hưởng những bước chân trên con đường đất quen thuộc. Hẹn ngày trở lại. Hai chân hắn đứng không yên một chỗ để đuổi những con muổi.
Đã 9 giờ 30. Tim hắn bắt đầu đập nhanh, đầu hắn nghĩ lung tung… Hắn nhìn dáo dác, chợt rõ dần bóng dáng hai bạn qua ánh sáng từ khung cửa nhà ai đó mở vội.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
– Hai bạn làm tui phát lo.
Mây cười trả lời:
– Đúng giờ mà! Tạm biệt nhé!
Nói rồi Mây nắm lấy tay hắn như thầm cám ơn. Hắn cảm giác như có điện chạy qua… Hắn rút tay ra và nói:
– Tạm biệt.
*****
Cho đến một hôm nhận được lá thơ, kèm theo thiệp hồng.
Mây lấy chồng.
Thằng bạn nối khố bỏ ăn hai ngày, còn hắn cười chua chát “Phải thôi! Mấy năm bộ đội, ra quân tay trắng, làm sao lấy vợ!” Có những chiều buồn hắn ôm đàn ghi ta hát “sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương, anh pha mực cho vừa tà áo tím…” Giọng của hắn truyền cảm… Chiều như xuống thấp hơn. Bạn hắn nhớ Mây, còn hắn nhớ màu áo tím…
Những ngày đơn vị hắn đi khai hoang. Có những ngọn đồi thấp thoáng sim dại trên rừng nguyên sơ. Những hoa sim tím được hắn ép vào trang thư gởi về bên Mây. Hắn chợt mơ hồ về sự thủy chung của màu tím… Có lẻ nó chỉ đúng ở một bề của cuộc sống. Đêm trên lán trái đơn vị. Hai đứa hắn nằm ngắm sao. Không biết bạn hắn thấy gì qua những ví sao xa tít tắp đó… Riêng hắn! Muốn xuyên qua sư tận cùng của bầu trời, xem có nỗi buồn nào chạm vào tâm hắn mà nghe đau quặn lòng… Hắn quay sang hỏi bạn: “ Tao hỏi mày chuyện này?” Bạn hắn thờ ơ trả lời: “Chuyện gì?” Hắn nói trong gió thoảng: “Hôm chia tay Mây, Có hôn cô ấy không?” Bạn hắn bật dậy ngây người lặng yên… Hắn nén tiếng thở dài, chợt thấy thương thằng bạn nối khố. Bàn tay hắn với những nốt đắng trên phím đàn lạc trong đêm…
Hai đứa hắn ra quân. Làn da rám nắng nhìn ra dáng đàn ông hơn. Tất cả như sang một trang mới. Hai đứa hắn không còn lang thang trên những con đường ngày cũ. Một hôm thằng bạn nối khố qua nhà hắn báo tin sẽ đi làm ăn xa… Hắn lặng thinh nhìn ra ngoài sân, những miếng khoai luộc mẹ hắn xắt phơi trên những cái mẹt như nhảy múa dưới cái nắng gay gắt.
Cuộc đời là một con tàu với những sân ga… Sự chia tay nào cũng xốn xang làm hắn khó chịu. Hắn ghét cảm giác này.
Hắn cũng một đôi lần thất tình. Giờ đây hắn có một “mái nhà”, một công việc. Thời gian của hắn không trống, nhưng bên trong hắn thỉnh thoảng vẫn có một khoảng trống. Những lúc như thế hắn thường ra ban công hút một điếu thuốc lá… Khói thuốc làm hắn ho. Hắn không ghiền, nhưng đôi khi nhớ khói thuốc, nhớ thói quen rít một hơi dài rồi thổi ra những vòng tròn, hay thở ra một làn khói mỏng tan dần rồi biến mất.
Hắn nhớ nhà, nhớ quê. Nơi hắn yêu thương nhưng không thuộc về.
Hắn cũng tha phương…
Cứ mỗi lần sắp tết hắn lại muốn về quê. Những lúc như thế ký ức lại dừng ở tuổi thanh niên có ba đứa với quặn thắt nỗi buồn…
Chợt thèm cảm giác của ly rượu đầu tiên, vừa đủ khiến hắn lâng lâng trong sự tỉnh táo để cảm nhận những yêu thương…!
Tháng 12 – 2017
Lê Yên
Tình yêu…!
Tình yêu…!
Ngồi đối diện trước mặt tôi, một đôi chừng ngoài bốn mươi tuổi. Hai tô bún bốc khói được bưng ra. Nhìn cách anh nêm nếm tô bún cho chị rồi lấy đũa muỗng nói khẽ: “Ăn đi em.” Thái độ của anh như là một thói quen yêu thương… Chị ấy đang lơ mơ suy nghĩ chuyện gì đó… Tôi thấy tiếc cho chị!
Tô bún của tôi được bưng ra bốc khói… Đói bụng rồi. Bún ở đây nêm nhẹ, vị rất dễ ăn… Hai người khách mới bước vô quán, người đàn ông tay cầm thêm hai ổ bánh mì không. Họ đã gọi món. Chị lấy đũa muỗng, còn anh lặt những cọng rau thơm. “Bún tới rồi.” tiếng cô bán hàng đon đả… Chị kề cái tô sát tô anh gắp bớt hai đũa bún và miếng thịt rồi lên tiếng: “Anh ăn thêm.” Người đàn ông quay sang: “Gì vậy? Cố ăn đi, có vậy cũng sớt!” Nói rồi, gắp lại cho chị hai miếng thịt. “Ăn đi!” Anh nói cộc lốc…
Tôi quay đi giấu nụ cười… Đằng sau sự kiệm lời đó, là một tâm hồn ấm áp yêu thương. Tôi thấy niềm vui trong mắt chị… Nhìn họ ăn loáng cái đã hết sạch hai tô bún và hai ổ bánh mì lòng lại thấy vui vui. Nhìn lại tô bún của mình chừng đã nguội. Tôi ăn chậm, một mình không vội vã…
Hai khách mới là một cặp thanh niên, vừa ngồi xuống cô gái đã bấm điện thoại, chàng trai gọi món… Cô gái cười tươi khoe hình mới chụp hôm qua. Chàng trai với tay lấy túi xách cô gái đang mang đặt xuống ghế, thế rồi mạnh ai nấy ăn ngon lành. Một thỏa thuận ngầm “ Không ai chiều ai đâu nhé…”
Những hình ảnh thật đẹp…!
Tình yêu có đủ sắc màu. Tình yêu không cân đo đong đếm sòng phẳng. Họ đồng điệu trong yêu thương, hay chỉ cần được bên cạnh chăm sóc người mình yêu, không đòi hỏi sự đáp trả hay náo nhiệt như cặp thanh niên kia, dám yêu dám hận. Có một loại tình yêu không chiếm hữu, thuộc về… Họ chỉ dõi mắt theo, cầu bình an, hạnh phúc cho người ấy. Mỗi người có cách thể hiện tình yêu khác nhau… Chỉ mong đó là chân tình.
Sớm mai chúng tôi được ăn bánh mì với sữa. Ăn sáng xong chỉ được chơi loanh quanh trong khuôn viên trường. Hồi đó còn bé nhưng tôi thích đi một mình hết chỗ này đến nơi kia chỉ để nhìn, trên tay luôn cầm theo bộ banh đũa. Bên gia đình ông Bọ có một anh chắc hơn tôi mấy lớp, ngày nào tôi cũng thấy anh mang theo sách để học cho dù là đang mùa hè. Anh ấy cũng thích đi lang thang và chúng tôi chơi với nhau hết banh đũa, đến tung năm hòn đá rồi giữ lại một hòn và cứ thế nhặt bốn hòn còn lại, vui cười hồn nhiên…
Chúng tôi những đứa trẻ vô tư không biết chuyện gì xảy ra. Không biết ba mẹ lo lắng như thế nào… Chỉ cảm thấy một nỗi sợ vô hình khi chiều xuống gia đình nào cũng đi tìm con, xem còn mất thế nào. Tôi vẫn còn nhớ câu nói của người lớn “Thời buổi chiến tranh, tên bay đạn lạc…”
Một buổi sáng, như mọi ngày tôi lại lang thang với banh đũa trước sân trường. Nhìn dáo dác không thấy người bạn chơi chung ở cạnh nhà đâu, bèn lân la tới chỗ đông người tập trung mua bán. Những người dân địa phương sáng nào cũng bày hàng quà bánh bán trong chốc lát… Trước mặt tôi một gánh cơm hến người bu quanh, lớp ăn , lớp mua đem đi. Mùi thức ăn thơm lừng bay vào mũi, cảm giác lạ lẫm với cảnh mua bán và ăn ngoài đường, khiến tôi ngây người đứng nhìn. Chợt ai đó vỗ vào vai mình, ngước lên, thì ra anh ấy… Anh nắm tay kéo tôi ra xa, nét mặt nghiêm túc: “Sao nhìn miệng người ta ăn, như vậy xấu lắm.” Tôi cô bé mười hai tuổi đã biết mắc cỡ, ú ớ không biết trả lời sao! Cảm thấy giận vì anh ấy nghĩ mình xấu, thực ra chỉ nhìn vì thấy lạ… Tôi ngoe ngoảy bỏ đi mặc cho anh ấy gọi vói theo… Và thế vì mắc cỡ mà tôi nghĩ chơi. Sáng ra anh cố làm trò, bắt chuyện nhưng tôi vẫn làm lơ bỏ đi một mạch. Một hai ngày sau anh chỉ nhìn tôi từ xa, còn tôi vờ không thấy quay mặt hướng khác… Không có bạn chơi thật buồn, anh ấy cũng lang thang một mình với cuốn sách trên tay…
Ông Bọ từ hôm vô đến nay, cứ thấp thỏm vì bà còn mắc kẹt lại ở quê! Chẳng thấy ông ăn ngủ được bao nhiêu. Mấy ngày sau ông bịnh, nằm lặng lẽ… Chợt có tiếng người kêu vói vào:
– Có xe đưa người mới vô.
Cả phòng nhốn nháo. Ông Bọ bật dậy như cái lò xo… Tất cả rũ rượi tan mất, ông quay qua, quay lại, tay vớ hộp sữa đặc ông Thọ đã khui uống dở chừng, chạy vụt ra cửa, chân không kịp xỏ dép. Tôi chạy theo coi…
Ngoài sân tiếng gọi nhau í ới. Ông đã gặp lại bà. Họ ôm chầm lấy nhau… Một tay ông nắm tay bà, tay kia đưa hộp sữa lên miệng nói:
– Bà mút đi cho khỏe.
Bà lại đẩy hộp sữa qua miệng ông:
– Ông cũng mút đi.
Họ vừa khóc vừa cười… Một cô bé chớm lớn như tôi đứng không nhúc nhích, nhìn không thôi hình ảnh trước mắt…
Ngày đó còn nhỏ nên không biết được hai bàn tay nắm chặt khóc, cười. Cái lon sữa đưa qua đẩy lại và bên trong lồng ngực có hai trái tim già đập nhanh hơn một nhịp có tên gọi là tình yêu… Tôi chỉ biết trong tôi vỡ òa cảm xúc, để rồi không cầm được những giọt nước mắt mà lần đầu tôi cảm thấy mặn hơn…
Thời gian trú nạn cũng qua khi được thông báo tạm ổn. Gia đình tôi thu xếp về quê. Hai chiếc chiếu của hai gia đình vẫn chạm đầu nhau đêm ngủ. nhưng tôi và anh ấy vẫn chưa làm hòa… Ngày gia đình lên xe về quê, tôi đảo mắt tìm xem anh ấy ở đâu, nhưng không thấy. Từ đó chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau cho đến bây giờ. Mỗi khi nhớ lại những ngày còn thơ, trong tôi mang mang một nỗi buồn. Tôi biết mình sai, nhưng không có cơ hội để nói lời xin lỗi. Không biết bây giờ anh còn nhớ chuyện xưa không? Nếu còn nhớ, anh hãy biết rằng ngày xưa có một con bé khờ nợ anh một lời xin lỗi. Ở đâu đó trên cõi đời này cầu chúc anh an lành, hạnh phúc.
Tình yêu không có tuổi. Nó có thể làm chết đi hoặc hồi sinh một con người. Tình yêu là một món quà thượng đế ban tặng con người, như một lực đẩy ta tiến về phía trước cho dù có gian truân… Có tình yêu nhân gian sẽ lấp lánh hơn, vạn vật xinh tươi hơn… Tôi nhớ tình yêu của mình…! Nó đã lạc mất từ lâu… Rất lâu… Chỉ để lại những vết đau trên con đường đi qua…! Tuy vậy tôi vẫn tin vào sự mầu nhiệm của tình yêu. Chỉ có con người làm cho tình yêu biến dạng… Một cảm giác man mác vừa chạy qua tim, chợt nhớ hai câu thơ đã đọc từ rất lâu.
Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn….
SÀIGÒN – 12/17
LÊ YÊN