Nắng nhạt
Thy bước ra nhìn trời, mây thấp xuống âm u như muốn chuyển mưa. Từng cơn gió mang hơi nước, cuốn bụi, thổi ngược chiếc nón lá của Thy. “Cầu trời đừng mưa!” Thy nguyện thầm.
Cứ khoảng 3 giờ chiều Thy lại dọn hàng đi bán, đúng giờ anh xe ôm chở thuê lại đến, lâu ngày thành mối, anh ta vốn ít nói, vậy mà công việc của Thy anh thuộc nằm lòng, cứ thế không cần phải dặn dò chi. Bữa nào cũng bung dùm cho Thy cái dù che mưa, nắng.
Thy bán hàng ăn ở chợ chiều. Dân Sài Gòn thích ăn vặt. Ẩm thực đường phố trở nên hấp dẫn, sau một ngày làm việc, có thể cùng bạn bè thư giãn, tự thưởng cho mình, chợ không thiếu món gì.
Chồng Thy lở thầy, lở thợ nên cứ phải đi kiếm cơ hội…
Tất cả mọi chi tiêu trong nhà đều nhờ vào gánh hàng của Thy. Có những chiều con trai không có tiết học, ra chợ phụ mẹ. Những món ăn sang trọng từ nhà hàng được bày bán vỉa hè đông khách. Thy bán hàng mềm mỏng nên rất được lòng. Trời thương ngày nào cũng bán hết.
Có lần con trai chở cho mẹ nồi súp lớn, trên chiếc Ba-bét-ta cũ kỹ, chân phải nhón mới tới đất, không giữ được nồi súp đổ sạch. Thy sợ hãi, điếng người. Cảm giác như có vật nhọn đâm vào tim đau nhói, cảnh nhà nghèo, con phải làm những việc cố ngoài sức vóc. Thật xót! Ước gì mẹ dang tay đủ rộng để ủ ấp con, có thể lót đường cho đôi chân non nớt con đi. Chắc là con sợ hãi lắm! Cũng may con trai không bị bỏng, cảm giác đó cứ còn mãi ám ảnh Thy.
Nỗi lo lắng của Thy không tránh khỏi. Gió từ đâu đưa mây xám xịt một góc trời. Mưa bắt đầu rơi, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Chợ chiều nhốn nháo, mọi người lo che chắn. Thy chồng hết bàn ghế lại, hạ bớt cây dù, rồi đứng giữ chặt. Sợ gió hất tung, sợ mưa bong bóng biết đến bao giờ mới tạnh.
Sài Gòn những chiều mưa, có cơn mưa như nghiêng trời đổ nước. Nỗi lo nhiều hơn cơn gió lạnh, gian hàng vừa mới dọn ra, bán chưa hết, nếu mưa lâu, nước ngập, những chiếc ghế nhựa bắt đầu trôi.
Những ngày mưa như thế này, Thy phải bán tới khuya trong bộ đồ ẩm ướt. The thắt theo từng cơn gió, Thy rùng mình. Nhọc nhằn nào cô cũng qua được. Chỉ là nỗi buồn… Nỗi buồn ăn mòn tâm tư, khi con đường phía trước còn thăm thẳm, cô không cho phép mình gục xuống. Tan buổi chợ, con trai phụ mẹ dọn hàng.
Chồng Thy chắc còn ngoại giao đâu đó!
Tiền kiếm được, phải ưu tiên tiền nhà, tiền học con, còn lại chi tiêu trong nhà. Một hôm, chồng Thy bắt gặp Thy cất tiền trong tủ quần áo. Đó là số tiền vừa đủ, để dành đầu năm đóng tiền học cho con sắp tới. Sự giận dữ không kiềm chế được, những âm thanh không đẹp dội vào tai Thy:
– Bà cất tiền riêng!
– Bà sống kiểu: “Cục c… gối đầu nằm!”
– Bà không quan hệ ngoại giao, ai chơi với bà!
Không chịu được sự sỉ nhục, Thy đứng bật dậy trả lời:
– Phải! Thy không biết ngoại giao, Thy không cho phép mình phí phạm thời gian cũng như tiền bạc cho những cuộc gặp vô nghĩa. Nhà này một mình anh ngoại giao đủ rồi.
Thy tức tối bật khóc, từng lời nghẹn đi vẫn nói:
– Tôi nói cho anh biết! Từ nay trở đi, tôi không để dành một đồng bạc nào, cho dù có lăn đùng ra chết!
Chồng Thy tròn xoe mắt ngạc nhiên, vì mỗi lần giận Thy làm thinh không nói, bỏ đi chỗ khác.
Hai đứa nhỏ dúm vào một góc sợ hãi.
Thy đau như cắt. Có chút nắng nào còn sót lại vụt tắt trong lòng Thy. Sự tổn thương như từng mảnh vỡ nhói buốt lòng tự trọng. Đêm nằm ôm con, nước mắt chảy tràn ngập nỗi lo. Lo trái gió trở trời, lo ba mẹ già ở quê lở có chuyện, lo con không tiền đi học.
Trước đây khi còn là giáo viên. Thu nhập không đủ để lo cho gia đình. Thy đã phải bỏ nghề ra ngoài bươn chải, đó là điều tiếc nuối không nguôi. Thy tự dặn lòng: “Dù có khó khăn đến mấy cũng phải cho con đến trường, vì chỉ có đi học mới thoát nghèo.”
Sống ở thành phố. Nhà nào biết nhà đó. Không hàng xóm láng giềng, đêm hôm có chuyện biết vay mượn ai. Thy nhớ quê. Hàng xóm láng giềng chạy qua, chạy lại. Củ khoai, trái ớt mà ấm áp nghĩa tình. Ra đi mưu cầu được vươn lên. Thy chợt nhớ câu nói của ông bà: “ Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn.” Tiếng thở dài được nén lại.
Ngày mai! Lại một ngày mai! Hôm qua nói mạnh miệng như thế, vậy mà…! Hôm nay Thy dọn hàng đi bán chợ chiều, lại cất những khoản tiền riêng. Nỗi lo sợ có thua gì nỗi đau! Mỗi một ngày qua, mỗi một đồng tiền cất riêng như vết cắt trong lòng Thy. Nghĩ thương con, Thy gạt bỏ nỗi muộn phiền.
Đó là khoảng thời gian đầu ở xứ người. Gánh hàng nhỏ Thy đã đưa được con đến trường. Chút nắng nhạt không đủ để sưởi ấm, căn nhà trọ trở nên rộng thênh thang như con đường hằng đêm Thy trở về.
Chồng Thy vẫn ngày ngày đi tìm cơ hội. Mọi việc làm xuất phát từ sự tự nguyện mới có kết quả tốt. Chính vì lẽ đó, Thy không bao giờ tạo áp lực, luôn mong cho anh tìm được một công việc phù hợp, chỉ mong anh sống tốt, sống trách nhiệm với hai chữ “gia đình”.
Bên ngoài nắng và gió vẫn quấn quýt yêu thương, đẩy những cụm mây xám về cuối chân trời. Trên nhánh sầu đâu trước hiên nhà, có đôi chim đang nhảy nhót chuyền cành, líu lo hót. Ngẩn ngơ đứng nhìn. Thy nghe lòng mình nhẹ hơn. Cuộc đời mỗi người giống như con thuyền ra biển khơi. Cảm xúc như từng con sóng có thể nhấn chìm bất cứ lúc nào. Có lúc chênh chao, mệt mỏi, nhưng đã làm mẹ rồi thì hãy mau mà vững lại để làm điểm tựa cho các con và đi cùng con từng bước trên con đường phía trước. Hãy gom những niềm vui nho nhỏ. Như hoa nắng lung linh để thấy nhà mình còn ánh sáng, còn hơi ấm cho các con.
Với tay lấy chiếc nón lá đội lên đầu, ra ngõ, ngoắc chiếc xe ôm, Thy lại đi chợ.
Lê Yên
8/17