Cảm nhận thơ:
Nhà thơ
Tống Thu Ngân
—
Dòng Sông Trăng
Ánh sáng đó trải dài như một dòng sông. Bàng bạc, dịu dàng, đắm say, cứ thế từ nơi cao nhất cho đến lá cây, ngọn cỏ, ánh sáng như thầm thì, nâng niu từng chút cảm xúc để rồi nhẹ nhàng len lỏi vào tâm tư… Cảm giác chậm lại để giữ lấy sự thăng hoa chạm vào ánh trăng vàng không thể thiếu nơi nhân gian.
Tôi mở rộng cửa bước ra bên ngoài! Trời đêm se lạnh với trăng Thu. Trăng miên man và cứ thế bất tận. Tôi liên tưởng đến dòng thơ nữ sĩ Tống Thu Ngân. Như một dòng sông trăng trôi trên vạn vật. Yêu thương! Yêu thương không mỏi mệt, từng chút cung bậc cảm xúc con người cho đến thiên nhiên đong đầy trong trái tim Mimosa Tím. Thời gian cho nhà thơ trải nghiệm cuộc trần ai. Tất cả đã gieo mầm trong một tâm hồn đẹp, nhạy cảm. Đến một ngày con chữ chắp cánh thoát thai hóa thơ bay lượn… Trong tâm tưởng tôi, đôi cánh mỏng thiên thần mang cảm xúc đến, và bắt gặp mình đâu đó trong giọt nắng, giọt mưa, niềm vui hay nỗi buồn khát khao tốt đẹp trong dòng thơ lấp lánh bạc.
Tôi viết bài này trong ngày tháng bảy. Khoảng thời gian người con luôn nao lòng nhớ về mẹ. Cảm xúc đó như vỡ bờ khi bắt gặp những vần thơ Tống Thu Ngân đã viết:
“Mẹ đã đưa các con đi khắp nẻo đường đời
Đưa các con đến những chân trời ước mơ
Các con đã bay xa, bay cao và có bao giờ nghĩ lại
Ở cuối con đường một mình mẹ đứng chênh vênh…”
(Con Đường Của Mẹ)
Những gì mẹ đã làm cho con, ưu tư trong lòng mẹ. Mẹ ơi! Lòng con nặng trĩu, Con yêu mẹ.
Chỗ của mẹ luôn là cao nhất trong trái tim con. Không có sự biết ơn nào vừa với yêu thương và hy sinh mẹ đã cho. Không có một thứ tình nào sánh bằng tình mẹ.
Con đã nhìn thấu, mẹ ơi! Con đường đó mẹ đã trải qua để có con ngày hôm nay và rồi sớt chia với con đắng cay cuộc đời những lúc con yếu đuối, đau khổ nhất. Chỉ cần có mẹ ở bên, lòng con nhẹ nhõm đi nhiều.
“Đã tự bao giờ vắng những bữa cơm
Có cha mẹ và các con đông đủ
Đã tự bao giờ nếp nhà xưa cũ
Đã phai lần trong cơn lũ văn minh…
Bữa cơm nghèo ngày xưa còn có được
Mẹ bới cơm, cha đưa chén đợi chờ
Bữa cơm nghèo đầy đủ con thơ
Ông bà cùng ngồi mâm rộn rã…
(Bữa Cơm Gia Đình)
Đọc những khổ thơ trên của tác giả sao giống hình ảnh bữa cơm ngày xưa từ gia đình tôi. Và tôi tin chắc rằng, nếu quay ngược thời gian về thời điểm đó những bữa cơm gia đình đều quay quần, đầy tràn yêu thương được sự chăm sóc từ các thành viên trong gia đình dành cho nhau. Cuộc sống càng văn minh “Bữa Cơm Gia Đình” trở nên như thứ xa xỉ… Chạy theo văn minh và cảm giác yêu thích vật chất, khiến ta mất nhiều thời gian với ngoại vật! Đời người được mấy trăm năm mà thả trôi trong phung phí đam mê, quên mất những người thân yêu bên cạnh, biết đâu ngày mai ta không còn cơ hội… “Bây giờ rõ mặt đôi ta/ Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao” (Nguyễn Du)
“Hái vội nhánh buồn quẳng ra sông
Cho dòng nước ngược chảy vào lòng
Thế gian rộng quá mà sao hẹp
Nên để nỗi buồn chảy vào trong…
(Hái Vội Nhánh Buồn)
Hay quá! Tôi không khỏi buột miệng thốt lên như thế. Dòng thơ “Ngụ Ngôn Tình” của Tống Thu Ngân rất riêng, không lẫn với ai được, cũng không bị ảnh hưởng bởi bất cứ tác giả hay dòng thơ nào. Mimosa Tím đã đưa cảm xúc hòa vào con đò, dòng sông, trái bầu, trái bí… Chuyển tải mọi cung bậc trong nội tâm con người để nhìn rõ hơn khi mình đứng ở góc độ khách quan nhìn lại. (Hái vội nhánh buồn quẳng ra sông/ Cho dòng nước ngược chảy vào lòng/ Thế gian rộng quá mà sao hẹp/ Nên để nỗi buồn chảy vào trong…) Cô đơn và thật nao lòng…! Tìm đâu tri âm, tri kỷ. Con người cảm thấy cuộc sống trở nên tẻ nhạt, vô vị khi chiều hướng hưởng thụ thực dụng lớn dần, họ củng cố địa vị và cái tôi, hầu được tôn vinh. Ganh đua là điều tất yếu. Niềm tin vào con người cũng giảm đi, phòng thủ trong thế giới riêng mình giữa một thế gian rộng đầy biến động… Cho dù nỗi buồn có chảy vào trong, tác giả đã chuyển hóa nỗi cô đơn, tìm thấy hóa thân của mình qua dòng “Ngụ Ngôn Tình” được độc giả yêu thích đón nhận.
Tại sao ta phải yêu người, yêu đời, yêu thiên nhiên vạn vật và phải biết yêu thương bản thân? Mỗi ngày biết tặng cho mình cho người những nụ cười yêu thương, là quà tặng nên không cần phải đắn đo suy nghĩ, bởi con người không có tình yêu như ngày thiếu nắng…
“Không thể nào ở mãi trong bóng đêm
Con sẽ bước ra ánh sáng mặt trời
Với nụ cười tỏa nắng
Với tình yêu nhân loại lên ngôi…”
(Rồi con sẽ bước ra ánh sáng)
Tôi cứ mải mê đọc và muốn viết, muốn cảm theo cách riêng mình. Nhưng chắc một điều tôi phải nhường sự hấp dẫn, lôi cuốn này cho bạn đọc tự trải nghiệm để cho ra kết luận. Nữ sĩ Tống Thu Ngân luôn tặng độc giả một cái nhìn mới, lạc quan, tích cực qua dòng thơ tăng trưởng không mệt mỏi, giàu chất liệu cuộc sống.
Mỗi người đến trong cuộc đời có một sứ mệnh và giá trị. Nữ sĩ Tống Thu Ngân (Mimosa Tím) không muốn lựa chọn một tên tuổi, nhưng tự thân nó đã hiện hữu, tồn tại và khẳng định… Tất cả cứ nhẹ nhàng như một dòng sông chảy theo mạch nguồn từ đất mẹ thiên nhiên. Mạch cảm xúc của nhà thơ thật phong phú trong tất cả mảng đề tài với chất liệu sống không bao giờ cạn. Thơ với Mimosa Tím như hơi thở, khí trời, là món quà thượng đế ban tặng… Như trái tim mách bảo “Hãy thổi hồn vào thiên nhiên vạn vật…” Nhờ đó chiếc lá xanh hơn, tia nắng ấm áp hơn và giọt mưa biết cuốn trôi rửa sạch nỗi buồn.
Cô sinh viên ban C với những vần thơ mộc mạc, giản dị, cho đến khi đứng trên bục giảng đường với chuyên môn giảng dạy, niềm đam mê văn chương trong lòng vẫn tha thiết. Sự rõ ràng, khoa học không làm cho dòng thơ khô khan cứng nhắc, chỉ thêm phần chặt chẽ, logic khi bước vào không gian con chữ. Đó là ưu điểm nổi bật trong dòng thơ nữ sĩ Tống Thu Ngân (Mimosa Tím).
Thượng đế đã gieo một hạt giống trong trái tim nhỏ ngày chị đến nhân gian, và hạt giống đó đã sinh sôi nảy nở giữa hạnh phúc lẫn đau khổ cuộc đời. Hạnh phúc và đau khổ luôn là một cặp chẳng tách rời. Con người cảm nhận được đau khổ mới thấu đạt ý niệm thế nào là hạnh phúc.
Mỗi thi phẩm đều xuất phát từ sự thật, trải nghiệm, thơ Mimosa Tím giàu hình ảnh, tính nhạc, dễ gần với mọi tầng lớp độc giả. Mỗi một bài là một thông điệp cuộc sống, muốn đánh thức bản thân, trong sâu xa muốn thức tỉnh nhân loại… Khi đặt bút xuống, dù đề tài nào vẫn là kim chỉ nam cho yêu thương, tích cực lạc quan, và độc giả có thể nhận ra điều đó ở khổ thơ cuối. Tống Thu Ngân không thả trôi sướt mướt hay chán nản uất hận, vì nhà thơ ý thức được tầm ảnh hưởng, ít, nhiều, đến độc giả, để dẫn người đọc đến sự truyền tải năng lượng tốt đẹp!
Một lần tôi được trao đổi cùng nữ sĩ Tống Thu Ngân. Mimosa Tím đã nói lên những đam mê, khao khát của mình, muốn đưa văn học Việt Nam hòa nhập cùng thế giới, muốn gìn giữ văn hóa Việt với tất cả yêu thương và trân trọng.
Mimosa Tím đăng thơ trên các trang mạng từ 2014 và bắt đầu viết chuyên nghiệp từ 2017 cho đến nay. Với một nguồn năng lượng không cạn nhà thơ đã chạm mốc 1500 thi phẩm. 150 bài thơ được nhiều nhạc sĩ phổ nhạc. Đã xuất bản 6 đầu sách. Sắp tới chị dự định ra thêm đầu sách thứ 7. Phải chăng trong chị là mạch nguồn một dòng sông luôn đắp bồi phù sa đôi bờ và cứ thế miệt mài cống hiến không ngừng nghỉ. Tâm an định giữa dòng đời vạn biến/ Hiến cho người trái ngọt đến muôn niên.
Tham gia hầu hết các nhóm thơ trong và ngoài nước, gần đây nữ sĩ Tống Thu Ngân sáng tác nhiều thi phẩm bằng tiếng Anh, được nghệ sĩ văn học các nước đăng lên trang nhà. Đó cũng là niềm vinh dự cho chị, một nhà thơ gốc Việt được hòa nhập, tạo niềm tự hào cho văn học Việt Nam.
Nhắm mắt lại thả trôi cảm xúc… Không biết tôi có giống bạn không? Hãy đến và khám phá dòng thơ Tống Thu Ngân (Mimosa Tím), biết đâu bạn sẽ tìm thấy con sông cảm xúc từ chính mình thăng hoa qua từng thi phẩm thơ nhạc thật nhẹ nhàng, bàng bạc lẫn vào mênh mông. Tôi nhìn thấy ánh sáng đó bất tận… Cứ thế mênh mông…!
Cám ơn Nữ Sĩ Tống Thu Ngân (Mimosa Tím) với sự cống hiến, góp phần nâng tầm và gìn giữ văn học Việt Nam trong muôn phần trân trọng!
Lê Yên
Sài Gòn. 10/9/2020