Chị tôi

Chị tôi

Chị tôi

Hai bữa nay Sài Gòn hửng nắng, đường sá khô ráo đôi chút. Thật dễ chịu… Tôi buột miệng với câu hát quen thuộc: “Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát/ Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông…” Nắng Sài Gòn dễ thương như vậy đó…

Sáng nay chị gọi điện từ quê vô. “Dạ em nghe!” Tiếng chị: “Trong đó có mưa không?” “Dạ không. Ngoài mình mưa hả chị?” “Mưa suốt, mưa này chỉ có ăn rồi trùm mền đi ngủ.” Tôi bật cười: “Vậy chị tranh thủ ngủ đi cho mập nhé!” Đầu dây bên kia tôi nghe tiếng chị cười.

Cứ như thế! Một hai ngày lại điện thoại. Mới cuối tháng mười một, đã gọi hỏi đăng ký vé xe về quê ăn tết chưa? Trẻ con mong tết để có tiền lì xì, còn chị mong tết để gia đình quây quần sum họp, bù lại quanh năm chỉ quạnh quẽ với cha già.

Là chị cả, chị như người mẹ thứ hai. Từng đứa em chị ẵm bồng chăm sóc, tất cả mọi thứ phải ưu tiên cho các em và thế chị cứ thụt lùi lại phía sau.

Tôi nhớ một kỷ niệm ngày xưa với chị. Sáng nào chị cũng quét lá rụng đầy trên cái sân rộng, tôi cứ đi theo lẽo đẽo hỏi đủ thứ chuyện, chị trả lời miết rồi mệt, lại vướng chân. “Đi chơi đi.” Tiếng chị dịu dàng. “Vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi làm sao đi!”. Chị trở cán chổi quất cho một cái vô giò “Ui. Đau quá! Nghỉ chơi chị luôn, không nói chuyện với chị nữa.” Tôi giận dỗi bỏ đi một nước. Ngủ một đêm sáng ra chị lại quét sân. Con nhỏ tôi ngày xưa lại theo sau. Tiếng chị “Ngày qua đứa mô nói nghỉ chơi với chị?” Tôi sực nhớ. “Ừ ha! Nhưng đó là chuyện hôm qua, em quên mất rồi! Hihi” Hai chị em lại cười nói. Chị em gái là như vậy đó.

Từng đứa em lớn lên, chị đứng qua một bên nhường đường. Cha mẹ ngày một già yếu chị phải phụng dưỡng.

Tuổi thanh xuân chị tươi như hoa buổi sáng, cùng ong bướm dập dìu. Nhưng rồi chị vẫn đứng trong hàng rào của bổn phận, của lễ giáo ngày xưa. Tâm tưởng chị có mộng mơ yêu đương nào dám đi đến cùng đích của bến bờ hạnh phúc. Và thế là một đôi chàng ngang qua không dừng lại. Chỉ có chị ngày qua ngày lặng nén nỗi buồn như hoàng hôn giấu kín một mặt trời.

Tôi nhớ…! Chị khoe: “Kỳ này đám cưới thằng Cu, chị mua xấp vải đẹp may áo dài.” Tôi ủng hộ chị. Chiếc áo dài được may xong, ủi thẳng treo trên vách như xôn xao theo chủ nhân nó. Ngày tôi về đám cưới em trai, chị mặc thử, săm soi trước gương “Đẹp không em?” Thấy thương chị quá! “Đẹp! Đẹp lắm chị” Chị cười mắt sóng sánh niềm vui. Trong tôi chị rất đẹp! Dù năm tháng đã lấy hết tuổi xuân. Chị như cơn gió heo may hắt hiu cuối thu chuyển mùa…

Ngày đám cưới mọi người rực rỡ đủ sắc màu, riêng chị từ sáng đã bận bịu bếp núc đi chợ. Một tổ nấu gồm chị em bà con xúm lại giúp một tay trong gian bếp dựng tạm phía sau nhà, một bên là giếng nước trong veo được múc đổ đầy thùng phi từ rất sớm. Bên kia là gốc chanh dây sai quả đang nép một bên nhường lối. Đầu này kêu, đầu kia réo, chị như con thoi chạy qua, chạy lại tối mắt. Hồi đó chưa có những dịch vụ nấu đám tiệc. Khổ cho chị rồi! Vẫn chiếc quần đen và áo cánh cộc tay cho đến khi tàn tiệc vì chị có lên được nhà trên đâu! Tôi nắm tay chị “Sao chị không mặc áo dài mới?” Chị cười hiền “Có mặc được đâu, bận tối mắt.” Thương chị quá! Chiếc áo dài tủi thân treo trên vách tường chờ ngày vui khác.

Ngày tháng qua… Chị không còn trẻ nữa. Chị như gốc me già thẫm màu theo thời gian không thay đổi. Bao mùa lá rụng thế thắt, buồn vui lặng lẽ.

Chị thuộc từng bước gập ghềnh trên con đường đất đi làm về mỗi tối. Mấy con chó trong xóm quen bóng chị như người nhà không sủa.

Làng quê ôm ấp chị, cái nắng, cái gió rát rạt siết lấy thân đến khô queo và khi mùa mưa tới cũng co ro với chiếc nón lá trên đường ra chợ. Ấy vậy mà chị bình yên. Chị yêu quê, yêu nhà, đi đâu một hai bữa nói nhớ, lại đòi về. Quê hương vẫn đầy ắp yêu thương trong trái tim mỗi người. Dẫu có chật chội, tình yêu ấy vẫn có chỗ không rời đi. Cầu cho chị bình yên!

Thương chị nhiều! Rồi chị như bụi chuối sau hè từng ngày bóc tách, rũ úa với nắng mưa. Những lúc buồn, chị có mơ về thuở thanh xuân cười róc rách trong veo cùng nắng, thẹn thùng khi trộm nhớ ai đó và rũ buồn khi người không đứng lại cùng chị tay trong tay.

Những dịp về thăm nhà, tôi bên cạnh chị như ngày xưa để nghe kể chuyện. “Chị nhớ… Chị nhớ…” Và cứ thế tôi ngồi lặng yên lắng nghe… Tâm tôi thầm nói với chị: “Hãy sống vui mỗi ngày chị nhé! Cuộc sống thực sự có ý nghĩa khi mình không chỉ sống cho riêng mình…!

Cám ơn chị đã làm chị của em!!!

Lê Yên
Sài Gòn. 11/17

Cảm nhận thơ: Nhà thơ Song Linh

Cảm nhận thơ: Nhà thơ Song Linh

Cảm nhận thơ:

Nhà thơ Song Linh

Biển sóng

Ai cũng đã từng đứng trước biển. Cảm giác mình thật nhỏ bé. Biển mênh mông, biển sâu thẳm. Biển đầy bí ẩn với những cơn sóng vỗ bờ. Âm thanh êm êm như ru và có lúc cuộn tràn cơn thét gào. Ta như con ốc nhỏ dạo chơi bờ cát, cưỡi trên sóng và phiêu lưu cùng gió với một khát thèm yêu thương. Một khao khát cháy bỏng lấp đầy khoảng trống cô đơn. 

Có một người cũng nhỏ bé trước biển. Nhưng tâm tư ông mênh mông như một đại dương. Hành trình qua từng bước dài, cuộc đời ghi nhớ tên ông. Những con sóng lao xao quất quýt đôi bàn chân cười dưới nắng mai. Rồi sóng lớn giận dữ, vô cảm trước những thất bại, nghịch cảnh. Đã nhấn chìm tất cả. 

Lắng xuống biển sâu bởi nhiều tâm trạng. Để rồi lúc bất chợt, nó trở về qua những vần thơ. Điều đặc biệt ở đây là: dù cho cuộc đời đã nhuộm ông với bao nhiêu gam màu, ông vẫn giữ được một trái tim ấm, một trái tim luôn hướng đến tình yêu, một trái tim nhạy cảm với con người, cuộc đời, tha thiết khát tìm, được trải lòng với những điều mà nội tâm muốn nói. Đó là nhà thơ Song Linh của chúng ta. 

Ông đã thốt lên:

“Đời của ta biết bao lần gió bão
Chợt yên bình đôi mắt đẹp ngây thơ
Nghe thánh thiện như lời ru của mẹ
Đưa ta vào cõi mộng thuở ban sơ

Đêm mênh mông biển trời xanh xứ lạ
Đêm ngọt ngào… Đêm sóng vỗ xôn xao
Ta hỏi nhỏ tình trăm năm có phải
Là thời gian từng phút của chiêm bao…”
(Hỏi tình trăm năm)

Trong tâm người đàn ông bị gió bão dập vùi đó, không chai sần một cách vô cảm. Mảnh đất hồn hoang thiếu nắng vẫn chờ cơ hội để hồi sinh. Tình yêu là điều nhiệm mầu cho cuộc sống thêm phần ý nghĩa và giúp ta vượt qua tất cả buồn đau cuộc đời. Tác giả muốn nói với bạn và tôi “Hãy cứ yêu đi!” Vì tình yêu làm sống lại một tâm hồn chết đi bởi thương tổn. Rồi hồn nhiên đâm chồi nở hoa. Đó là điều kỳ diệu của tình yêu.

Một Song Linh đứng thẳng với những rung cảm: “Đời của ta biết bao lần gió bão/ Chợt yên bình đôi mắt đẹp ngây thơ/ Nghe thánh thiện như lời ru của mẹ/Đưa ta vào cõi mộng thuở ban sơ”. Tình yêu thật tuyệt phải không bạn? Nhà thơ Song Linh mượt mà với thơ tình. Đi suốt miền cảm xúc, qua nhiều cung bậc thăng, trầm của cuộc sống. Để rồi thoát thai gởi hồn vào thơ.

Thi sĩ Xuân Diệu đã nói như thế này: “Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một kẻ nào”. Còn nhà thơ Song Linh yêu và trăn trở “Ta hỏi nhỏ tình trăm năm có phải/Là thời gian từng phút của chiêm bao”. Tình yêu vốn có trong tâm hồn. Nóng chảy hay lặng yên. Vẫn còn đó trăm năm. Cho dù là thoảng qua như cơn mộng vẫn không hối tiếc vì ta đã nếm trải mùi vị của tình yêu. Không uổng một lần bước đến nhân gian!

Yêu thương là bản năng tự nhiên của con người. Không chỉ có hạnh phúc. Cảm giác đau khổ khi yêu thương không trọn thật không dễ dàng để vượt qua. Phải chi ta yêu một giọt sương trong sáng sớm, yêu một dòng sông, yêu một chiều nắng đẹp cuối ngày.

Yêu một con người cơ nhỡ. Cảm xúc đó nhẹ nhàng qua. Đằng này ta yêu một con người! Một người lạ đánh động cảm xúc bên trong. Để rồi trở nên quen. Không thể thiếu. Mỗi sáng, mỗi chiều nỗi nhớ xót buốt tâm tư. Thi hào Nguyễn Du đã nói: “Đã mang lấy một chữ tình/Khư khư mình buộc lấy mình vào trong/Vậy nên những chốn thong dong/Ở không yên ổn ngồi không vững vàng/Ma đưa lối quỷ đưa đường/ Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”. Người đời thường gán cho tình yêu hai chữ “Mù quáng” khi cảm xúc yêu òa vỡ. Con người chỉ biết lao tới với những thôi thúc khó kìm hãm được. Nhưng mấy ai được như ý! Nhà thơ Song Linh đã trải qua tâm trạng đó thật đau lòng.

“Sao em khóc mỗi lần ta gặp gỡ
Chiếc hôn chờ sao bỏ trốn đêm qua
Đêm ấm ức hồn cũng buồn da diết
Trên đỉnh trời một chiếc lá bay xa
Ta nhớ hoài buổi tối vấn vương nhau
Quán về khuya đôi mắt uống tinh cầu
Em chẳng nói cứ nhìn ta tha thiết
Ta vội vàng vuốt mặt giấu niềm đau
Em ra về trời cũng buồn rưng rức
Ta thẫn thờ quay quắt đếm niềm đau
Tình của ta em có còn nghĩ tới
Hay sóng về nghiệt ngã vỡ chia nhau.”
(Nụ hôn bỏ trốn)

Tình yêu cũng như sự sống. Phải được quan tâm nuôi dưỡng đúng cách. Nếu không có điểm tựa, không có sự gắn kết dựa trên nền tảng của lòng tin, biết bao dung, cởi mở, lắng nghe và thấu hiểu thì sớm chốc sẽ tàn phai. Một bình an, vững chãi giữa gia đình, xã hội, kinh tế và các mối quan hệ cộng hưởng khác. Biết dành thời gian và chăm sóc các vấn đề cũng như những mối quan hệ cần thiết. Đó cũng là chăm sóc tình yêu.

Tình yêu mong manh dễ vỡ. Tính mong manh dễ vỡ đó khi chưa thực sự được đón nhận. Nếu ta biết mở giới hạn của cái tôi để đón nhận một người. Biết mở rộng trái tim mình để yêu thương. Không còn giới hạn bởi tiền tài, danh vọng và sắc đẹp. Khi còn vướng mắc trong cái hẹp hòi, chật chội của phù vân mà muốn có một tình yêu đích thực. Rõ ràng đó chỉ là tham vọng. Sự ngộ nhận trong tình yêu dễ đi đến tan vỡ. Vì khi ta còn yêu bản thân mình quá nhiều thì còn đâu để yêu người. Hoặc giả có yêu người thì chỉ để thỏa mãn nhu cầu phục vụ bản thân mà thôi. 

Nhà thơ Song Linh viết như thế này:

“Tháng Chạp tôi đi vá cuộc đời
Gặp em ấm lại cõi lòng tôi
Tháng Giêng em gói hồn tôi lại
Tháng Bảy mưa về em bỏ tôi.”
(Không đề 5)

Tình yêu như viên ngọc quý mà tác giả nâng niu từng chút. “Gặp em ấm lại cõi lòng tôi” Chỉ một chút thôi! Như là đốm lửa giữa đêm Đông. Thôi thì trân quý những gì trong tầm tay. Tác giả còn biết khát khao yêu và được yêu. Một con người biết rung cảm. Biết cho đi và biết đón nhận.

“Ôi yêu quá! Cuộn len mềm xanh mượt
Em đan cho ta chiếc áo tình yêu
Đan đi em sương khói nắng Xuân chiều
Đêm dần xuống ấm nồng hương da ngọc

Đan đi em cho đời thôi nước mắt
Khắp phố làng tươi thắm những làn môi
Đan đi em bốn mùa hoa rực rỡ
Đẹp thêm lòng say đắm cõi trời côi…

Cám ơn em… nửa đời ta sùng bái
Gió lạnh về ta mặc áo tình yêu.”
(Đan áo tình yêu)

Một khát khao rất đẹp! Khát khao đó mạnh mẽ như những tia nắng mặt trời trên biển. Bình minh trên biển thật tuyệt vời nhưng hoàng hôn cũng đẹp không kém. Gom cho hết cái nắng của ngày, ôm vào trong khoảng thời gian thong dong của chiều. Thế là gói ghém, là yêu chiều. Tất cả dội ngược lại một thứ ánh sáng âm trầm, ma mị. Trải dài trên biển, lướt qua từng con sóng dìu dặt và trong đó. Ta con ốc nhỏ ngẩn ngơ ngắm nhìn. Chiêm nghiệm.

Nhà thơ Song Linh Thật sự thành công trên diễn đàn thi ca. Từ trong nước cho đến hải ngoại. Ông đã xuất bản nhiều tác phẩm và nhiều tuyển tập thơ in chung với nhiều tác giả rất thành công.

Sự điêu luyện và kỹ thuật viết được nhiều nhà phê bình văn học khen ngợi. Tôi nhớ một câu nói: “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài” (Nguyễn Du). Tôi mạn phép ghi nhận sự hiểu biết giới hạn của mình qua cảm nhận những thông điệp, những tâm tình mà tác giả gởi gắm vào thơ.

Theo cách của tôi, nhà thơ Song Linh với một nội lực dồi dào trên suốt chiều dài sáng tác. Có những buồn đau ta ko biết gọi tên, không thoát ra được. Qua thơ ông, ta như được trải lòng. Điều đó thật đáng trân trọng.

Cám ơn nhà thơ Song Linh. Với nhiều tác phẩm giá trị đã để lại cho đời. Những vần thơ tuyệt tác.

Hãy tìm đọc thơ tình Song Linh bạn nhé! Bạn sẽ có cơ hội chiêm nghiệm tinh yêu. Tình đời với những cảm xúc rất thật được chấp cánh qua thi từ!

Một lần nữa xin cám ơn nhà thơ Song Linh rất nhiều.

Sài Gòn. 23/5/19

Cảm nhận thơ: Tác giả Hoàng Chẩm

Cảm nhận thơ: Tác giả Hoàng Chẩm

Cảm nhận thơ:

  Tác giả
Hoàng Chẫm

Có những lúc đầu óc trống rỗng, con chữ chơi trò trốn tìm, trống không một khoảng mênh mông. Nhắm mắt lại thì thầm “Ừ, ta nghỉ chơi đây.” Lãng đãng như một dòng sông lười chia cắt đôi bờ thương nhớ, trong đầu tôi thấy nước! Là sông! Không phải sông nước ngọt ngào miền Tây Nam Bộ.

Con nước đục ngầu, cuồn cuộn mùa bão lũ miền Trung! Cơn gió Lào thổi thốc, hanh khô rám da người. Cổ họng nóng ran cơn khát, chợt thèm một suối nước trong. Bẻ đôi cục đất nứt nẻ trưa hè, giữa ruộng lúa bao la.

Có một người đã đem suối thơ như thế tưới lên sự rát bỏng, khắc nghiệt làm mềm nắng cháy. Thế giới thơ của ông có đủ yêu thương, có đủ Xuân, Hạ, Thu, Đông và chắc một điều không thiếu chiếc lá vàng với những giọt mưa. Đó là nhà thơ Hoàng Chẫm.

 Ông sinh ra và lớn lên trên mảnh đất có nhiều dấu tích lịch sử. Quảng Trị,  cái eo miền Trung khắc nghiệt, như sự nén lại để đến thời điểm bung nở đóa hoa tuyệt vời. Thơ với ông như là hơi thở làm tôi chợt nhớ lời một bài hát “Quê hương anh là Quảng trị/Nhà của anh bên dòng sông Thạch Hãn/ Thủa xưa đó anh học trường Nguyễn Hoàng/ Ngày hai buổi đi về đường Quang Trung“.

 Chàng trai Hoàng Chẫm không ở bên dòng sông Thạch Hãn! Con đường từ nhà anh đến trường Nguyễn Hoàng xa hơn, đủ để cho những vần thơ vụng dại đầu đời ươm mầm dưới cơn mưa dầm, the thắt vào tháng ngày đông, hay những buổi tan trường nhạt nắng mà tưởng chừng Thu hiu hắt lỡ làm rơi lá vàng vương tà áo trắng. Tất cả, tất cả, với thời gian đã chín muồi làm nên một Hoàng Chẫm hôm nay.

“Về thôi em nghe quê nhà rót mật
Một ngày yêu nghe hương lúa trải mùa
Tay nhặt nắng cho lòng em trẩy hội
Neo đậu lòng quê quên những thiệt hơn…”

Gói ghém cho đủ yêu thương trên bước phong trần để rồi “Về thôi em nghe quê nhà rót mật” Ông chợt nhận ra mùi mạ non giữa đồng bát ngát trong ký ức luôn níu bước chân. Chỉ có quê hương và người con gái với tình yêu chân chất đi cùng ông qua năm tháng mới nghe được hương lúa trải mùa để rồi “Tay nhặt nắng cho lòng em trẩy hội” Sự xôn xao từ trong tâm, trống kèn từ bên trong và hạnh phúc hữu tại mỗi người.

Với loại thơ tám chữ mượt mà, không chỉ giàu cảm xúc nhưng còn thể hiện rõ bản ngã của mình giữa sân si cuộc đời, để rồi chọn lựa “Neo đậu lòng quê quên những thiệt hơn…” Và ông đã vỗ về người phụ nữ của mình như sau: 

“Về thôi em đếm bao ngày viễn xứ
Tình chưa phai khi bước dạo trùng khơi
Dẫu lầm lỗi lòng bung lên niềm nhớ
Tóc có phai mắc cạn một đầy vơi”

Phải chăng khi luôn tiến về phía trước với những bộn bề lo toan, được, mất trong cuộc đời, tâm ta luôn bị giằng xé bởi lực ngược chiều khiến mất phương hướng, bị cô đơn chiếm hữu. Cô đơn và sự trống trải giống như những bước chân lạc trong đêm tối không tìm được lối ra. Hoàng Chẫm đã thốt lên:

“Tôi tìm tôi giữa phù vân
Chốn đời lạc bước xa gần chiêm bao
Kiếp nào tình đã hư hao
Tôi đi tìm lại thủa nào yêu em “
(Không đề)

Tôi chợt nhớ những câu thơ Hàn Mặc Tử thốt lên hỏi kiếp nhân sinh:

“Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?”
(Những giọt lệ)

Có phải các thi nhân với nỗi đau nhân đôi không? Sự tinh tế nhạy cảm trong tâm khiến họ như sờ nắn được những cảm xúc vô hình có sức mạnh thần chết. Hoàng Chẫm của chúng ta cũng không ngoại lệ. Ông đã thốt lên “Tôi đi tìm tôi giữa phù vân” hay “Chỉ là một cõi phù vân/ Sao ta lạc mãi chốn mê này“.

Thơ không ngừng chảy trong huyết quản ông, trăn trở với tình yêu đôi lứa. Tình yêu là lửa, là ánh sáng mà con người không thể thiếu như vạn vật thiếu ánh mặt trời. Có tình yêu, con người sẽ sống tốt, hoàn thiện hơn vì ai cũng muốn điều tốt đẹp cho những yêu thương của mình. “Thương nhau chín bỏ làm mười”.

Câu thành ngữ muốn nói đến sự độ lượng, bao dung muốn những điều tốt đẹp cho người khác không tính thiệt hơn. Đó là cách cư xử của những tâm hồn hơn người. Một sự khao khát hướng thượng. Với cách dùng từ rất lạ, ý thơ như vơi như đầy nhưng không thiếu mất một tấm lòng.

“Em như dấu tích xa xôi
Gieo lời tri kỷ bồi hồi… dạ thưa
Lấp đầy vụng dại ngày xưa
Tình như buổi chợ tan vừa nghe đau
Em như nắng đã ngả màu
Rụng đầy tóc gió úa nhàu đôi vai
Muộn màng một dấu hồng phai
Dấu thương còn lại trong ngoài mênh mông
Đôi bờ em níu dòng sông
Ngày đi thả mộng vừa nồng giấc mơ
Chút xưa bay ngược ban sơ
Trải lòng ban tặng để chờ có nhau”
(Chút lòng còn lại)

Tôi ngưng lại giữa chừng khi viết về Hoàng Chẫm. Chợt ngẩn ngơ khi đọc những câu thơ:

“Người đàn bà đã cũ
Giấu nỗi buồn trong đôi mắt
Nhớ kiếp người một bước trân chuyên
Sao phải lỡ Xuân thì
Sao nuốt niềm bi phẫn
Cuộc tình không hẹn mùa yêu
Đàn bà cũ gói nỗi buồn thế kỉ
Thầm nhớ đêm trần trụi một thuyền quyên…”
(Em đã cũ)

Lặng đi trong phút chốc. Người ta ví đàn bà là hoa hồng. Hoa hồng ở một thời xuân sắc hay là hoa hồng khi đi qua cuộc đời rướm máu, để rồi những giọt máu đó kết tinh thành những cánh hoa mang màu máu có bóng dáng hoa hồng. Những câu thơ chạm vào góc khuất người đàn bà muốn được quên, khi nước mắt chảy ngược vào trong! Người đàn bà cũ đi qua cuộc đời lặng lẽ như đêm ba mươi, cũng là đêm! một đêm dài. Thôi ta hãy để đó cho người đàn bà cũ chút mặc niệm tiếng yêu xưa, rồi sẽ qua, sẽ qua thôi!

“Ta xin…
Chạm với vô thường
Khoanh tay trầm mặc
Đo lường nhân sinh…”
(Chạm với hư vô…)

Hoàng Chẩm đưa tay với vô thường để đo lường nhân sinh. Tác giả ngộ ra cái tạm bợ từ kiếp người. Trải một đời qua bao thay đổi thời cuộc, những sân si của con người, ông đứng bên đời khoanh tay trầm mặc, vui với thiên nhiên cây cỏ.

Nhà thơ Hoàng Chẩm với lối viết trữ tình nhuần nhuyễn các thể loại thơ lục bát, thơ tám chữ và thể thơ tự do. Ông sinh ra để viết lên những tinh túy cuộc đời. Nhiều tác phẩm của ông được phổ nhạc và diễn ngâm, được in chung với nhiều tác giả tên tuổi khác. 

Tác giả đã tham gia viết cho các tạp chí ở trong nước như: Tạp chí Cửa Việt, Văn Nghệ An Nhơn, website Đất Đứng Hương Quê, Nhà Tương Tri Lục Bát. Com. Trang giới thiệu trên Diễn đàn văn chương và cuộc sống và các đặc san kỷ niệm trường cũ. Nếu bạn yêu thơ Hoàng Chẫm hãy lên google gõ “Trang thơ Hoàng Chẫm” bạn sẽ chạm được tinh túy trong  thơ của tác giả.

Với tâm thái một người yêu thơ, những cảm xúc hạn chế của tôi không nói hết sự phong phú trong thơ Hoàng Chẫm, cũng xin được mạn phép giới thiệu với các bạn trang thơ Hoàng Chẫm. Cám ơn tác giả đã góp cho đời những tác phẩm hay lưu cho hậu thế.

Một lần nữa xin cám ơn nhà thơ Hoàng Chẫm.

Lê Yên.
27/3/19. Sài Gòn.

Ngày giỗ

Ngày giỗ

Ngày Giỗ
Ngày Giỗ

Ngày giỗ

Chị đứng trước di ảnh của anh. Đốt nén nhang như mọi ngày, nén tiếng thở dài, chị nghĩ thầm “Mới đó đã giỗ lần 4.”

Thời gian qua nhanh như chớp mắt. Cuộc sống vô thường. Còn, mất là chuyện không ai tránh khỏi. Đứng trước sự ra đi của một con người, cho dù không phải người thân thương mình vẫn cảm thấy xót xa… Vì lần ra đi này là mãi mãi.

Anh là chồng chị. Là một phần đời chị. Rồi đến một ngày tâm thái chị không động… Ngày đó nắng sẽ hanh vàng óng ánh. Chị gói mưa gió cuộc đời cất kỹ, chị nhìn thấy mây xanh trên bầu trời nhẹ nhàng bay. Có những ký ức đã trở thành một phần đời mỗi con người. Ta phải biết để lại phía sau, tiến về phía trước cho hành trang nhẹ hơn.

Trời chợt đổ mưa. Cơn mưa trượt dài theo gió hất ngược như nước mắt tủi hờn, ấm ức mà người đàn bà nén vào bên trong, chốc lát đã tạnh hẳn. Chị làm mâm cơm với những món thường ngày anh thích lúc còn sống. Con người nghĩ cũng lạ. Thiếu gì món cao lương mỹ vị đã nếm qua… Vậy mà những món bình dân, đơn giản lại khiến người ta thèm. Trên mâm cơm chị dọn lên. Một dĩa cải chua xào thịt bò. Một dĩa khô cá hú chiên giòn. Một tô canh khoai mỡ nấu với tôm khô, nêm chút hành lá, cắt nhỏ với rau ngò ôm. Một bữa cơm ngày thường của gia đình. Có phải không khí ấm cúng được cùng người thân bên mâm cơm gia đình đã khiến ta thèm.

Nhà chỉ còn ba mẹ con. Chị nhắc cho con nhớ ngày giỗ của ba. Chị muốn các con nhớ cội nguồn, sống phải biết tri ân và rồi mẹ con ăn cơm. Nhóc lớn trầm ngâm, nhóc nhỏ hỏi đủ thứ về ba, tía lia… Riêng chị. Chị nhớ tháng ngày cũ, cũng tiết trời đông se lạnh. Mùa Noel về. Đó là những ngày cuối của anh. Ngày anh cứ tiến về phía cuối con đường trong sự tỉnh táo, đau đớn.

Anh mòn mỏi, hao gầy như cây xanh vàng võ. Từng chiếc lá rụng dần, cây gục đầu xót xa với lụi tàn. Ánh mắt hun hút từ hốc mắt sâu thẳm như chút nắng cuối cùng sẫm màu trốn sau vách núi hắt lên mờ nhạt để rồi lọt thỏm trong đêm. Anh nằm yên bất động, tấm thân teo quắp ươm mầm sự chết mỗi ngày chị cảm được. Chị giành giựt, giữ lại được gì từ tay thần chết, ngoài những hình ảnh ăn sâu vào ký ức bất lực, yếu đuối của con người trước cái chết. Cảm giác trả về 0 thật đáng sợ.

Mọi người đều biết rằng mình sẽ chết, nhưng ai hầu như cũng quên nó. Vì nếu chúng ta nhớ về nó, có thể là hôm nay, ngày mai, để có thái độ thích đáng đón nhận nó bất cứ lúc nào. Chắc chắn rằng ta sẻ sống mãnh liệt hơn,tốt đẹp hơn.

Ai cũng từng nhìn thấy người khác chết. Sự chết thật khó lý giải. Đôi khi ta sống mộng du giữa thế giới thực – ảo. Ta không cảm nhận trọn vẹn cuộc sống chung quanh, chỉ khi đối diện với sự chết. Phải! Ta sẽ nhìn sự việc một cách khác.

Noel năm đó anh làm một hang đá nhỏ đặt trên bàn bên cạnh giường bệnh. Cười buồn anh nói: “Noel cuối cùng của anh.” Chị nắm tay anh xót xa, nhói buốt… Như một phán quyết của thượng đế. Sự chờ đợi này thật kinh khủng. Anh quý từng chút thời khắc của trần gian. Ngày, đêm anh không ngủ, như cố chống trả một thế lực vô hình đang chực chờ ngoài cửa. Anh sợ nhắm mắt rồi sẽ mãi mãi không tỉnh dậy nữa. Chị cảm được anh đang nhìn như giữ lại từng hình ảnh của cuộc sống, từng người thân cất vào bên trong cái phần hồn tồn tại không chết. Trong đôi mắt sóng nước, sự sợ hãi cô đơn khi phải đi một mình. Còn bao nhiêu tiếc nuối vì không có cơ hội quay lại để sống những ngày mà chỉ khi đối diện với cái chết ta mới cảm nhận nó đúng đắn nhất.
Đêm chị nằm co trong chiếc ghế xếp bên cạnh giường anh. Mắt nhắm lại mà bên trong rỗng như một nấm mồ chưa chôn. Mệt mỏi chị thiếp đi và mơ thấy những con người mang bản năng ác thú xé nát gia đình chị. Chúng rượt đuổi chị đến tận cùng, chị hụt hơi choàng tỉnh. Bật dậy chị sợ mình trễ một tiễn đưa… Anh ngồi tựa lưng vào tường bất động, chỉ đưa mắt qua nhìn chị hỏi nhỏ: “Em gặp ác mộng?” Chị trả lời anh: “Dạ không.” Bên ngoài những tia nắng đầu tiên nhảy múa. Sự sống trêu ngươi kẻ đứng bên bờ hai thế giới.

Xóm đạo tưng bừng đèn sao. Mọi người háo hức với niềm vui chung đón mừng đại lễ. Giáng sinh. Mới sáng sớm anh đã nhắc chị: “Nấu món gì ngon ngon cho con ăn.” Trong chị cồn cào bất thường… Chị trả lời cho anh vui: “Dạ. Em sẽ nấu một món ngon.”

Đêm hôm đó khi chuông nhà thờ tan lễ, anh ra đi nhẹ nhàng. Từng hồi chuông giục giã tiễn đưa. Thể xác anh lạnh dần. Những nhịp đập cuối cùng đã tắt sau khi nói với chị những lời như gió thoảng “Ước gì anh có cơ hội lần hai.” Chị hoá đá!

Có phải anh muốn nói với chị: “Chúng ta có một cuộc đời dài để ước. Ước mơ mỗi ngày. Niềm mơ ngày mai sẽ đẹp hơn hôm nay. Vì chúng ta luôn mơ ước những điều tốt đẹp. Đừng để phải tiếc nuối vì niềm mơ không thực hiện được.”

                                                                              ***
Chị nói thầm với anh “Anh về ăn cơm cũng mẹ con em. Em kể cho anh nghe một kỷ niệm xưa”. Đôi khi ta cũng phải biết khơi gợi vùng ký ức tươi đẹp đã bị những âm u, mây xám che lấp. Duyên nợ giữa đời đều bằng sự vô hình đưa đẩy,tuổi thanh xuân thật đẹp. Hồi con gái em thích để tóc dài thả bồng tự do. Anh theo sau như một tình cờ, sự tình cờ cố ý lặp lại, con gái ai mà chẳng được nhiều chàng để ý. Anh được vợ chỉ với một đôi vớ trắng mang cho ấm chân trong những ngày đông, đã làm em động lòng. Trời cao nguyên. Sáng chiều sương mù giăng phủ. Anh được vợ chỉ với trái tim của một chàng trai mới lớn. Hồi đó chỉ cần có hai trái tim vàng… Sao mà đơn thuần đến thế! Để rồi có những buổi chiều tối, hoàng hôn khuất sau núi đồi chỉ còn lại khoảng sáng nhàn nhạt mờ sương. Lất phất dưới mưa sau giờ làm việc. Chiếc dù đen che nghiêng hướng gió, mình đi qua một triền dốc dài ngút ngàn hoa dã quỳ hoang dại, vàng suốt một mùa. Thật đẹp! Mỗi lần ngang qua, em đều thích thú vuốt nhẹ cái thảm vàng tươi ngậm nước. Cảm giác từng giọt… Từng giọt… Lạnh buốt bàn tay. Chỉ để được cùng nhau tản bộ dưới mưa, cùng nhau ghé quán chọn một chỗ ngồi, tầm mắt có thể nhìn suốt con đường dốc thưa thớt cột đèn mà ánh sáng vàng co lại dưới sương mù. Chén chè nóng nhâm nhi để có nhiều thời gian bên nhau nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh.

Có phải sự khởi đầu nào cũng tốt đẹp? Trời đất có hai miền sáng tối. Cuộc sống muôn mặt. Đôi lúc không biết tự lúc nào hạnh phúc lạc vào miền bóng tối không tìm được lối ra…

Chị gắp thức ăn cho nhóc nhỏ, món khô chiên giòn ngon miệng nhóc thích. Nói chuyện với con mà trong đầu vẫn chưa dứt những suy nghĩ. Khi đứng trước cái chết, mọi phù phiếm trên thế gian không còn quan trọng nữa. Chúng ta dành thời gian cho những thiết yếu có ý nghĩa tâm linh ngày thường chúng ta rất thiếu. Sự bám dính vào những thứ vật chất không làm con người thỏa mãn. Ta xem thường những điều tốt đẹp trong trời đất ta đang hưởng dùng, được thượng đế ban tặng và một điều tiếc nuối là xem thường những mối quan hệ yêu thương đang có.

Một người bệnh đã lâu nằm trên giường. Nhìn ra bên ngoài thấy nắng ấm, thấy gió đong đưa những cụm mây xanh đùa giỡn, quấn quýt trên bầu trời. Nằm lắng nghe những âm thanh của sự sống bên ngoài, chắc chắn một điều sẽ trân trọng khung cửa biết bao.

Gia đình là tất cả. Đó là điểm tựa vững chắc cho con người trong mọi hoàn cảnh. Nền tảng của gia đình là yêu thương. Một khi gia đình không còn là điểm tựa thật bất hạnh. Chị buông đũa nén tiếng thở dài, gạt những suy nghĩ mông lung ra khỏi đầu.

Nhóc lớn nhìn mẹ lên tiếng “Mẹ ăn thêm.” Chị mỉm cười trả lời con “Hai anh em ăn đi. Mẹ no rồi.” Cuộc sống vợ chồng, giống như một sự khởi hành ra biển cả. Tình yêu thôi chưa đủ…

Ở nơi xa đó anh thấy con ngày một lớn. Anh đi bên đời trống một chỗ/Lấp đầy ngôi mộ xác thân tan/Ngoài kia mưa gió gào bất tận/Tiễn người xa xót một lần đưa.

Ba nén nhang mẹ con chị thắp cho anh cong tròn trân trọng. Một phận người…!

Lê Yên
12/18                                                                                        

                                                                                                                                                                                                                       

Hai chiếc lá

Hai chiếc lá

HAI CHIẾC LÁ
HAI CHIẾC LÁ

Hai chiếc lá

Mưa cứ thế hắt hiu. Thu buồn như nỗi nhớ. Từng chiếc lá xanh co ro nhớ ngày nắng ấm. Lất phất mưa đọng lại để rồi từng giọt rơi từ chiếc lá trên cao xuống dưới thấp, cho đến khi vỡ ra trên mặt đất. Có hai chiếc lá xanh đang theo đuổi suy nghĩ riêng mình

 Cả họ nhà lá xôn xao, thương tiếc giọt mưa. Chiếc lá già nhất trong làng lên tiếng: “Giọt mưa vỡ ra tan nát nhưng không mất đi”. 

Có những chiếc lá gật gù ra chiều hiểu biết. Còn những chiếc lá non tròn xoe mắt ngơ ngác.

Lão lá già lại nói tiếp: “Vạn vật trong trời đất đều có sự tương quan khi chuyển từ dạng này sang dạng khác. Hãy thuận theo tự nhiên”. 

Đám lá non như hết kiên nhẫn tỏ vẻ bất bình. Có những chiếc lá nghịch ngợm lắc lư cái mũi nhọn như chế giễu ông lá già. 

Ngước nhìn trời khẽ nén tiếng thở dài. Ông lặng thinh!

Rằm tháng bảy đã qua. Mặt trăng bắt đầu khuyết dần mờ ảo qua làn mưa thu. Vòng đời những chiếc lá rất ngắn. Những tán xanh đan xen, tầng lá như chồng lên nhau xòe rộng cả một khoảng sân. Chiếc lá xanh nằm bên dưới, thích trầm ngâm suy nghĩ. Cậu thích nghe lão lá già kể chuyện.

Còn chiếc lá xanh của tán lá bên trên, thích nhún nhảy, ngày nắng thì ưỡn ngực hứng mặt trời khoe ánh sáng. Ngày mưa cũng nghịch ngợm bắn nước tung tóe làm phiền chung quanh. Thái độ chỉ thích làm theo ý mình không nghĩ đến cảm nhận ai khác. Cậu ta cho đó là tự do.

Chiếc lá xanh bên dưới mặt nổi mấy mẩn nhỏ, u lên và thế là chiếc lá cành trên chế nhạo cậu bằng cái tên “Mụn.” Cậu ta khoe mình “Sáng” nhất, đó cũng là biệt danh cậu tự đặt cho mình. Mụn không buồn vì tên chẳng mấy đẹp của mình, còn cảm thấy bằng lòng với cái riêng mà người khác cười nhạo.

HAI CHIẾC LÁ

Đêm nay cũng như mọi đêm từng tán lá xanh lặng yên nghe lá già kể chuyện: Lão bắt đầu bằng giọng trầm đều, đôi mắt dõi về một nơi xa xăm. Nơi mà ký ức của lão nhớ lại những câu chuyện truyền từ đời này đến đời khác. 

Tháng bảy với sự tiếc nuối xa cách. Tháng bảy cũng nao lòng bởi tính thủy chung. Với khao khát yêu thương gắn bó. Có ai đó đi qua tháng bảy một mình để nghe lạnh hơn khi trời trở gió. Để nghe mưa rơi trong đêm như những giọt buồn héo hắt.

Lão nói về tình yêu. Đám trẻ nháo nhào lên. Những đôi mắt tròn xoe, tò mò, háo hức chờ đợi. Mụn ở cạnh bên lão. Chăm chú lắng nghe câu chuyện tình yêu của lão. Đột nhiên lão ngưng lại, Mụn thấy khóe mắt lão sóng sánh nỗi buồn. Lão hạ giọng nhẹ như hơi gió thoảng qua nhưng Mụn nghe rất rõ: “Tình yêu như con sóng/vỗ bờ sóng vội tan/Ngày dài cát trông ngóng/ Vô tình sóng miên man”. Mụn nghe xót xa suy tư. Tình yêu mong manh thế sao? Mơ hồ, dễ vỡ, khó nắm bắt”. Nó lắc đầu không thèm nghĩ nữa! 

Thấy lão lá già mãi trầm ngâm. Sáng la lên phá tan bầu không khí im lặng. “Ông kể tiếp đi”. Lão lá gật gù. Bây giờ lão kể một câu chuyện tình yêu khác. Đó là tình yêu của người mẹ dành cho con. Mùa Vu Lan. Mùa báo hiếu.

Câu chuyện cảm động khiến đám lá sụt sùi. Trên thế gian chỉ có tình mẹ là vô bờ bến. Mãi mãi cho đến giây phút cuối cùng như chiếc lá già muốn rụng xuống gốc, để tan rữa làm phân bón cho cây. Câu chuyện về tình mẹ và cái chết ý nghĩa cứ mãi ám ảnh Mụn. 

Đêm đó không ngủ được. Mụn nằm ngửa mặt nhìn lên bầu trời xa thẫm. Trong bóng tối không gian đi về đâu? Trời ơi! Mênh mông quá! Mụn thấy mình thật nhỏ bé.

Câu trả lời nằm ngoài tầm với, và suy nghĩ của Mụn bị kéo hút vào thăm thẳm bóng đêm. Ánh mắt dừng lại ở những vì sao, là các đốm sáng nhấp nháy muôn vàn. Mụn nhận ra đêm thật đẹp! Đã bao lâu nay nó bỏ qua sự chiêm nghiệm.

Thượng đế đã ban cho ta một vũ trụ tuyệt vời. Sự tương quan gắn kết vạn vật sinh linh trong trời đất không thể tách rời. Mụn suy nghĩ về thế giới của mình. Một tán lá rộng, tạo nên bóng mát cho con người, làm sạch không khí. Hằng ngày nhìn lũ trẻ nô đùa hay những cụ già hóng mát dưới gốc cây, hình ảnh đó trở nên thân quen và gần gũi với Mụn.

Những loài chim về làm tổ và ngủ đêm, không kể cả những chú sâu nhỏ đều là bạn. Mụn phỗng mũi nghĩ “Tính ra mình cũng có ích đó chứ”. Mụn nhớ những ngày hè gió nghịch ngợm cõng bụi lên, ở đậu trên mình lá. Chao ôi ngứa ngáy không chịu được. Gió lại đưa mây tới đổ những cơn mưa rào mát mẻ. Bụi lại trở về với đất mẹ. Đó có phải là một vòng tuần hoàn của yêu thương.

Mụn lan man với những suy nghĩ. Ta phải sắp xếp ngăn nắp cuộc đời mình. Một ngăn nắp hoàn toàn chứ không phải thỉnh thoảng. Khi tâm thức rõ ràng, không bị xao động bởi những ham muốn, những mâu thuẫn, thì ta sẽ có tự do. 

Chính những băn khoăn, cưỡng cầu, sân si làm tâm ta bị xiềng xích. Những băn khoăn thấp thoáng bóng dáng cuộc đời. Có khi chán chường lặng lẽ, có khi mịt mù không lối thoát. Tất cả trói buộc khiến ta mất tự do. Một tâm thái tự tại sẽ có được yêu thương.

Mơ màng gió ru Mụn ngủ! Trong mơ nhìn thấy yêu thương có đủ sắc màu và rất đẹp.

Mới sáng sớm mặt trời lấp ló những tia nắng đầu tiên phía chân trời, Sáng la hét inh ỏi. Cậu muốn mình là một tia nắng ở trên mọi vạn vật. Sắc màu lấp lánh quyến rũ cậu. Sự ham muốn khiến cậu quên bản thân là ai, và sự hạn chế như thế nào?

Cậu mơ đến giây phút được lang thang theo gió đi khắp nơi. Bản thân vút cao với cảm giác bềnh bồng, trôi nổi. Cho dù là trôi theo con suối hoặc dòng sông với những va vấp, tan nát không ai nhớ đến. Cũng có thể phơi mình trên ghềnh thác nào đó, khô héo đến khi rũ mất linh hồn. Chỉ là để thể hiện bản thân. Cậu trói buộc mình vào những phù hoa vô thực. 

Kết thúc đó thật vô nghĩa. Sáng sực tỉnh với chọn lựa. 

HAI CHIẾC LÁ

Sự ồn ào của những chú chim sâu lách cách tìm mồi khiến Mụn thức giấc. Cậu vươn người đón ánh mặt trời. Cám ơn một ngày mới. Vạn vật đã chuyển động. Nhìn chung quanh sao thấy họ nhà lá buồn hiu. Ngước lên thấy Sáng, mặt mày chẳng chút cảm xúc.

Không đợi Mụn lên tiếng Sáng đã nói: “Lão lá già đã lìa cành đêm qua.” Mụn tỉnh ngủ hẳn. Tim cậu đau nhói “Đi rồi ư!” Mụn muốn quay lại, túm lấy Sáng dần cho một trận. Thái độ vô cảm đứng trước sự mất mát, ra đi của đồng loại.

Cậu nhìn theo hướng gió chỉ đường. Lão lá già co quắp nằm dưới gốc cây lặng lẽ. Cậu nhớ lại câu chuyện lão kể. “Hãy là phân để bón cho cây”. Lão đã làm được điều kỳ diệu rồi! Một cái kết đẹp.

Lão đang nở nụ cười thỏa nguyện với những câu chuyện hàng đêm mang tính giáo dục con cháu. Có thể đêm nay, đêm mai, và những đêm sau đó, những âm vang theo gió mãi mãi dội vào tâm thức những đứa trẻ biết nghĩ suy.

Mụn gởi gió lời tiễn biệt sự ra đi. Rồi chợt ngậm ngùi. “Không phải chỉ biết sống có ý nghĩa. Nếu được, hãy chọn cái chết ý nghĩa”.

Lê Yên
Sài Gòn. 24.8.19