Gạn đục khơi trong

Gạn đục khơi trong

GẠN ĐỤC KHƠI TRONG
GẠN ĐỤC KHƠI TRONG

Gạn đục khơi trong

Xuân về nắng mới em ơi

Em còn áo cũ khóc đời hẩm hiu

Người ta xinh xắn yêu kiều 

Em bên chiều tím tiêu điều áo xưa

Nụ cười rơi… Hồn rách tưa…

Ai người nhặt hộ vá thưa nỗi buồn 

Tim đau gấp nhịp thở luôn

Còn cha còn mẹ em buôn chữ tình

Trời giông sóng gió hãi kinh

Còn bao cơn nữa có thình lình không?

Cuộc đời gạn đục khơi trong

Mười hai bến nước em đong nỗi buồn

Trời mưa xoáy nước có trôn

Cuốn dòng nước đục xa chôn nhọc nhằn.

Lê Yên.
01/19.

Chuyện ba đứa

Chuyện ba đứa

CHUYỆN BA ĐỨA
CHUYỆN BA ĐỨA

Chuyện ba đứa

Hắn bỗng bật cười thành tiếng. Người khách ngồi bàn bên cạnh quay sang nhìn, ngại quá, hắn gật đầu chào như có ý xin lỗi. Quán cà phê hắn ngồi đối diện bến xe. Nhìn cảnh tấp nập, ồn ào của khách về quê trong những ngày sắp tết, làm hắn nhớ nhà. Ký ức của hắn nhớ, và cứ thế trôi về thời hắn còn thanh niên. Chuyện 3 đứa hắn và hắn bật cười.

***

Quê nhà hắn nắng ghê lắm, vậy mà con gái quê hắn xinh đẹp đến lạ. Hắn và thằng bạn nối khố chơi thân với nhau từ hồi còn để chỏm, thanh niên tụi hắn cứ như ngựa hoang muốn phi những nước đại, thế mà tán gái thì dở ẹc. 
Hai đứa hắn có một cô bạn tên là Mây. Tụi hắn chơi thân với nhau, Mây càng lớn càng xinh đẹp. Còn hai đứa con trai tụi hắn thì lóng ngóng từ một thanh niên mới lớn, để có chút chững chạc của đàn ông. 

Xuân, Hạ, Thu, Đông nắng gió quê hắn như thay áo mới cho Mây. Mái tóc óng mượt ôm lấy khuôn mặt xinh, buông xuống bờ vai thon, trong tà áo dài thướt tha mỗi chiều đi lễ. 

Hình như có điều gì đó lạ lạ giữa 3 đứa hắn.

Cho đến một hôm, thằng bạn nối khố ngập ngừng tâm sự với hắn. 

– Tao đã thương Mây rồi. 

– Mày nói vậy là sao? 

– Thì tao thương Mây! 

– Có nghĩa là mày yêu hả? 

Cái từ yêu thần thánh này hai đứa hắn vẫn còn mơ hồ. 

Bạn hắn yêu, mà tim hắn đập thình thịch. Có điều gì cũng lạ lắm trong hắn. 

Một chiều Chủ nhật sau khi tan lễ 3 đứa hắn rủ nhau đi ăn chè, vô quán chưa được 5 phút, hắn kiếm cớ rút lui, tạo cơ hội cho bạn.  

Qua hôm sau vừa gặp mặt hắn đã hỏi:  

– Sao rồi! Mày đã nói với Mây chưa? 

– Tao định nói mà run quá! Lần sau sẽ nói. 

Và cái ngày sẽ nói đó cũng tới, bạn hắn kể cho hắn nghe lần đầu nói thương một người con gái, hắn ậm ừ cho qua chuyện, vì đang phải đấu tranh bên trong và cuối cùng hắn quyết định: “Không thương bồ của bạn”. 

Con gái 18 đôi mươi là nỗi lo của cha mẹ. Mỗi lần hai đứa hắn qua nhà Mây chơi, phụ huynh để ý từng chút, không hiểu sao trong mắt người lớn hắn được điểm hơn bạn, có lẽ cộng thêm điểm hắn là con trai một. Và thế bạn hắn bị cấm cửa. 

Những lần hẹn hò sau đó, bạn hắn đứng xa xa, còn hắn vô xin phép cho Mây được đi chơi. 

Hắn cười nói với bạn: 

– Nhớ về sớm, để tui còn đưa Mây về trả nghe bạn. 

Hắn cho hai tay vào túi quần, lững thững đi, con đường đất thoắt ẩn, thoắt hiện nhờ ánh sáng cửa sổ từ những ngôi nhà hai bên đường. Cái mùi ngai ngái của đất tươi hoà quyện với mùi cây cỏ hai bên đường, phảng phất trong gió, hắn hít một hơi cái mùi đặc trưng của quê hương căng phồng lồng ngực. 

Hắn nhớ lời cha dạy “Con trai phải có công danh sự nghiệp rồi mới lấy vợ”. Hắn nghĩ tới bạn và Mây. 

Sao hắn lại phải suy nghĩ.Hình như trong hắn có nhiều hơn một chút tình bạn với Mây. Những lúc có chuyện buồn Mây lại tìm hắn và thế cứ ngồi nghe rồi nhìn Mây khóc.  

Hắn vẫn là chim xanh, 3 đứa hắn bên nhau như thế cho đến một ngày. Hai thằng hắn trúng Nghĩa vụ Quân sự. 

Mai lên đường. 

Tối đó hai đứa hắn sang nhà Mây. Bạn hắn lại đứng ngoài ngã tư. Hắn vào nhà, nhìn thấy ba, mẹ của Mây đang ngồi hóng mát trước hiên. Hắn lên tiếng: 

– Dạ con chào hai bác. 

– Ừ, con mới qua. (Ba Mây lên tiếng.) 

– Ngồi chơi con. (Mẹ Mây nói với hắn rồi ngoái vào trong kêu) 

– Mây ơi! Có bạn con qua chơi nè! 

Hắn đứng im một phút rồi lên tiếng: 

– Hai bác cho phép con đưa Mây đi ăn chè. 

– Ừ, đi rồi về sớm. (Ba Mây đồng ý) 

Hắn:

– Dạ.

Nháy mắt với Mây nãy giờ đang đứng ngoài ngạch cửa. Chờ một chút Mây thay đồ bước ra. Bộ đồ kiểu màu tím cộc tay, cổ trái tim, xẻ tà hai bên. Hình như có chút son môi.  

Bồ của bạn mà sao hắn ngắm kỹ.

Hắn nghĩ tiếp “Có phải trời sinh con gái đẹp để làm mềm lòng những thằng con trai như hắn”. 

Mây lên tiếng chào ba, mẹ: 

– Ba mẹ con đi. 

Từ xa đã thấy thằng bạn nối khố đi qua, đi lại sốt ruột.  

Hắn nhắc chừng: 

– Nhớ nhé hai bạn. Đừng về trễ quá! 

Hắn biết đêm nay, hai bạn ấy chia tay. Hắn đứng đó, nhìn hai người bạn nắm tay, rẽ ngang qua một con đường. 

Hắn thích đi bộ trên những con đường quê. Con đường không có tên mà hắn thuộc như lòng bàn tay. 

Ra tới đường nhựa, đó là con đường liên tỉnh ngang qua quê nhà hắn. Ghé vào quán cà phê bên đường. Tìm một chỗ ngồi, hắn kêu cà phê đá, tự nhiên hắn buồn, suy nghĩ mông lung. Thanh niên như hai thằng hắn lỡ thầy, lỡ thợ, tương lai mù mịt. 

Sau sự kiện lịch sử 1975. Sự thay đổi lớn, thay đổi luôn số phận của những con người.

Nhìn đồng hồ đã 9 giờ. Hắn trả tiền cà phê đi đến điểm hẹn. Hắn đi thong thả, chậm rãi như tận hưởng những bước chân trên con đường đất quen thuộc. Hẹn ngày trở lại. Hai chân hắn đứng không yên một chỗ để đuổi những con muỗi.  

Đã 9 giờ 30. Tim hắn bắt đầu đập nhanh, đầu hắn nghĩ lung tung. Hắn nhìn dáo dác, chợt rõ dần bóng dáng hai bạn qua ánh sáng từ khung cửa nhà ai đó mở vội. Hắn thở phào nhẹ nhõm. 

– Hai bạn làm tui phát lo. 

Mây cười trả lời: 

– Đúng giờ mà! Tạm biệt nhé! 

Nói rồi Mây nắm lấy tay hắn như thầm cám ơn. Hắn cảm giác như có điện chạy qua. Hắn rút tay ra và nói:  

– Tạm biệt. 

***

Thời gian quân ngũ chưa hết, những cánh thư đi về hai đứa hắn chụm đầu đọc chung thưa dần. 

Cho đến một hôm nhận được lá thơ, kèm theo thiệp hồng. 

Mây lấy chồng. 

Thằng bạn nối khố bỏ ăn hai ngày, còn hắn cười chua chát “Phải thôi! Mấy năm bộ đội, ra quân tay trắng, làm sao lấy vợ”. Có những chiều buồn hắn ôm đàn ghi ta hát “sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương, anh pha mực cho vừa tà áo tím”. Giọng của hắn truyền cảm. Chiều như xuống thấp hơn. Bạn hắn nhớ Mây, còn hắn nhớ màu áo tím. 

Những ngày đơn vị hắn đi khai hoang. Có những ngọn đồi thấp thoáng sim dại trên rừng nguyên sơ. Những hoa sim tím được hắn ép vào trang thư gởi về bên Mây. Hắn chợt mơ hồ về sự thủy chung của màu tím. Có lẽ nó chỉ đúng ở một bề của cuộc sống.

Đêm trên lán trại đơn vị. Hai đứa hắn nằm ngắm sao. Không biết bạn hắn thấy gì qua những ví sao xa tít tắp đó. Riêng hắn! Muốn xuyên qua sư tận cùng của bầu trời, xem có nỗi buồn nào chạm vào tâm hắn mà nghe đau quặn lòng.

Hắn quay sang hỏi bạn: “Tao hỏi mày chuyện này?” Bạn hắn thờ ơ trả lời: “Chuyện gì?” Hắn nói trong gió thoảng: “Hôm chia tay Mây, Có hôn cô ấy không?” Bạn hắn bật dậy ngây người lặng yên! Hắn nén tiếng thở dài, chợt thấy thương thằng bạn nối khố. Bàn tay hắn với những nốt đắng trên phím đàn lạc trong đêm.

Hai đứa hắn ra quân. Làn da rám nắng nhìn ra dáng đàn ông hơn. Tất cả như sang một trang mới. Hai đứa hắn không còn lang thang trên những con đường ngày cũ. Một hôm thằng bạn nối khố qua nhà hắn báo tin sẽ đi làm ăn xa. Hắn lặng thinh nhìn ra ngoài sân, những miếng khoai luộc mẹ hắn xắt phơi trên những cái mẹt như nhảy múa dưới cái nắng gay gắt.  

Cuộc đời là một con tàu với những sân ga. Sự chia tay nào cũng xốn xang làm hắn khó chịu. Hắn ghét cảm giác này. 

Hắn cũng một đôi lần thất tình. Giờ đây hắn có một “mái nhà”, một công việc. Thời gian của hắn không trống, nhưng bên trong hắn thỉnh thoảng vẫn có một khoảng trống. Những lúc như thế hắn thường ra ban công hút một điếu thuốc lá. Khói thuốc làm hắn ho. Hắn không ghiền, nhưng đôi khi nhớ khói thuốc, nhớ thói quen rít một hơi dài rồi thổi ra những vòng tròn, hay thở ra một làn khói mỏng tan dần rồi biến mất. 

Hắn nhớ nhà, nhớ quê. Nơi hắn yêu thương nhưng không thuộc về. Hắn cũng tha phương. Cứ mỗi lần sắp tết hắn lại muốn về quê. Những lúc như thế ký ức lại dừng ở tuổi thanh niên có ba đứa với quặn thắt nỗi buồn. 

Chợt thèm cảm giác của ly rượu đầu tiên, vừa đủ khiến hắn lâng lâng trong sự tỉnh táo để cảm nhận những yêu thương.

Lê Yên
Tháng 12 – 2017

Cảm nhận thơ: Nhà thơ Nguyễn Thành

Cảm nhận thơ: Nhà thơ Nguyễn Thành

Cảm nhận thơ:

Nhà thơ

Nguyễn Thành

Lời tự tình

Thật êm ả. Khoảng trời sớm mai, khi mà những hạt bụi còn ngủ im chưa nhảy múa trong trong nắng, gió, sương đêm ướp dịu không gian. Mặt trời còn bận trang điểm.

Tôi ngó nghiêng ra trước sân chỉ có những chú chim sâu dậy sớm líu lo, chao lượn từ tán cây xanh xuống bờ tường lách cách đôi chân nhỏ xíu đáng yêu, nếu tôi không hòa mình vào bữa tiệc này thì thật đáng tiếc. 

Sự khởi đầu của một ngày mới, tôi nhắc chiếc ghế đặt cạnh bờ tường, một góc ngồi đọc sách thú vị, thói quen nữa tiếng đọc sách buổi sáng. Trên tay tôi là tập thơ “Hồn thôi mưa tạnh” của nhà thơ Nguyễn Thành. Tôi lật từng trang giấy mỏng và theo tác giả qua miền cảm xúc.

Nè bạn! Nếu bạn có duyên với thi ca, bạn đang chạm vào “Hồn thôi mưa tạnh”. Cầm tập thơ trên tay, bạn nghĩ tác giả là người thế nào? Hãy cùng tôi nhé, khám phá tập thơ này để hiểu thêm về con người anh ấy.

Tôi xin phép không bình về kỹ thuật và tài năng của tác giả, vì những điều này đã được các nhà bình văn học nói đến, tôi chỉ xin được phép hòa vào cảm xúc trong từng con chữ mà tác giả đã thổi hồn, bật lên được những cung bậc trong mỗi bài thơ để độc giả bắt gặp mình đâu đó trong những lời tự tình của anh.

“Buồn như trấu cắn… Trời ơi!
Ai thò tay bóp tả tơi cõi lòng
Cho hồn rách cả hư không
Để đêm mòn mỏi ngóng trông mộng về…”
(Soi đời hẩm hiu)

Bạn và tôi cũng đã có lúc như thế. Cái cảm giác ray rứt tưởng chừng ai đó cào cấu tâm can. Khi phải đối diện với thất bại, với những nghịch cảnh của đời sống. Hay có lúc chỉ là một cơn gió lùa đám lá rụng trên mái hiên trong đêm cô tịch, ta như sờ được nỗi cô đơn đặc quánh chung quanh.

Tác giả đã lột tả hết tận cùng sự chà xát của nỗi buồn để rồi vùi vào cơn mộng say một đợi chờ. Cũng nên như thế! cho phép mình đắm vào sự huyễn hoặc tê cứng cảm xúc trong phút chốc.

“Buồn thật… Rượu vô càng thấy buồn
Đời như nắng ráng hoàng hôn
Phất phơ ánh rải ven bờ cỏ
Từ đáy nhìn lên một chấm tròn…”
(Cái bóng dửng dưng)

Ngày sống luôn phải tiến về phía trước, phải không bạn? Vậy sao có lúc ta cứ mãi ngoái nhìn lại? Phần phong phú trong thơ của tác giả như những hạt mầm nảy lên phiến đất hồng hoang ta lấp bằng những sắc màu hiện tại, một ảo ảnh giả thật mông lung.

Ta tìm vui trong chút bụi trần như cánh hoa kia bám vào kẽ đá lạnh, chùm hoa mọc rễ bám xuống chút đất ít ỏi cho cánh hoa vươn lên tự do trong nắng. Cánh hoa kia không để ý đến người xem, vì khi để ý đến người xem là đã đặt một điều kiện cho mình thì sự tự do không còn nữa.

“Mưa cứ dập vào nỗi nhớ xưa
Trái tim đau mãi vẫn chưa chừa
Hạt rơi từng giọt sầu lau lách
Tức bật tung mầm những chát chua…”
(Thổn thức mưa chiều)

“Mặc kệ tiếng đời lanh lảnh kêu
Thi ca chợ ế buổi tan chiều
Gieo vần, nối chữ tàn thương tích
Bụng đói, mắt mờ vẫn cứ phiêu…”
(Sầu quanh chén rượu rơi buồn)

Cuộc đời như một lăng kính muôn màu. Ta nằm đâu đó mặt này hay mặt kia của cuộc sống. Tâm thức luôn muốn vươn lên như hoa Hướng Dương tìm mặt trời. Tìm cái tốt đẹp đã bị những lo toan đời thường, khiến chúng ta luôn bận rộn để rồi nhắm mắt lao tới trên con đường cố hữu của mình.

Chúng ta có quen với việc đứng lại kiểm tra mình và tự hỏi: Phải chăng tất cả chỉ có thế? Tôi bỏ sót điều gì chăng? Sự trăn trở và ước muốn đi tìm cái thực tại tốt đẹp được tác giả thể hiện nhẹ nhàng nhưng nghe sâu thẳm một khát khao

“Trời sáng nay lung linh tà áo mới
Đất chuyển mình rộn rã khúc nghê thường
Nắng vàng len qua nhành lộc biếc
Nhịp nhàng theo làn gió
Run rẫy vũ điệu mùa xuân…

Ta vẫn tỉnh mê trong chốn vô thường
Muốn tìm về cội nguồn trong tiềm thức
Gõ cửa mùa xuân cũ
Tìm lại vị ngải hương ta say từ dạo ấy…”
(Gõ cửa mùa Xuân cũ)

Biết là thế, những trăn trở đời thường, những khát khao tốt đẹp. Bên trong người đàn ông ấy vẫn vọng về ký ức ngày tháng thanh xuân, tuổi thơ thật dễ thương. Nó như những hoa nắng xôn xao, làm mềm cảm xúc, để mỗi lần nhớ lại ta không khỏi cười một mình với những nụ vu vơ.

“Ngày xưa chung lối trường làng
Đuổi hoa bắt bướm chiều vàng chân mây
Tuổi thơ vương dấu những ngày
Bên bờ suối vắng bay bay cánh diều”
(Trích Hoa mắc cỡ)

“Lạ thật
Thủa ấy
Oánh lộn với thằng to con chẳng sợ
Đứng trước mặt cô gái bé tẻo teo
Tim đập bình bịch muốn rớt ra ngoài
Chỉ có mấy từ thôi
Mà cứ ấp úng mãi chẳng thành lời
Dù hôm trước đã tập nhuần nhuyễn trước gương…”
(Lạ thật)

Mẹ là điều tuyệt vời nhất trên thế gian. Phải không bạn? Tình cảm đó được ví như biển cả mênh mông, biển ôm từng con sóng, cứ thế lặng lẽ, dịu êm cho đến cuối chiều. Đôi lúc ta yêu mẹ đến vô cùng, nhưng không biết bày tỏ không diễn đạt được. Bạn hãy đọc những câu thơ này nhé! Xem tác giả trải hộ lòng ta nhưng yêu thương dành cho mẹ như thế nào!

“Mẹ giờ tóc đã muôn chiều
Chiều quên, chiều nhớ thêm chiều phôi phai
Nắng tàn ru chiếc lá bay
Thu như cuối độ thoảng lay lắt buồn…

Ngày mai rồi lại ngày mai
Mẹ già như chuối chín cây đợi chờ
Hoa xuân nở muộn bên bờ
Con đây ôm cả một trời quắt quay…!”
(Mẹ tôi)

Tác giả là một người đàn ông của gia đình. Trân trọng một nửa yêu thương của mình. Cái vẻ ngoài điềm đạm của anh được thoát ra từ bên trong, tôi nghĩ thầm “là điểm tựa bình an cho chị ấy đây”, mỗi người một con đường.

Có con đường nào mà chẳng chông gai, gập ghềnh. Có những lúc nắng gió, mưa dầm, cũng có lúc mơ hồ lạc lối, tình yêu và sự đồng điệu hòa làm một đã dẫn lối chung đường. Sự ngọt ngào bằng cả tâm mình tác giả gởi vào thơ những lời dung dị, đậm nghĩa tình dành tặng cho người phụ nữ của mình nhân ngày tám tháng ba, thật cảm động.

Thật bồi hồi khi đọc bài thơ này. Không biết bạn có giống tôi không? Luôn ngưỡng mộ những cặp đôi hạnh phúc. Họ đã đi với nhau một chặng đường rất dài, và họ đã phải chiến thắng bản thân cũng như khó khăn đường đời, để cả hai luôn là một nửa của nhau mỗi người chỉ là một nữa bạn nhé! Mới khép tròn yêu thương.

“Ngày này tháng nọ năm xưa
Anh chờ em dưới cơn mưa mùa
Chẳng hoa cũng chẳng có quà
Có con tim nóng vỡ òa nhịp yêu

Mà sao tình đượm bao điều
Vi vu trên phố những chiều dạo chơi
Mồ hôi đọng giọt đầy vơi
Mặt ngời rạng rỡ nụ cười trao nhau

Số mình hai đứa chẳng giàu
Vẫn nên duyên nợ vẫn âu yếm nồng
Trải qua gian khổ chất chồng
Cửa nhà yên phận nợ đồng lần qua

Tay em những ngón ngọc ngà
Nâng anh từng bước thăng hoa với đời
Nhọc nhằn giấu dưới nụ cười
Ân tình nghĩa nặng ngời ngời tháng năm

Lặng trôi trăng đã  quá rằm
Vết nhăn ẩn dưới thăng trầm  nhuốm sương
Trăm năm nợ vẫn còn vương
Tay anh vẫn đủ yêu thương ôm tròn
Trao em triệu triệu cánh hồng
Từ tim anh nở đượm nồng sắc xuân.
(Thơ tặng vợ 8/3)

Đọc Nguyễn Thành, mỗi một con chữ như là nắng, gió như khí trời gần gũi. Tác giả đã lật qua từng lớp thời gian với những bi, ai cuộc đời để rồi từ đó vươn lên trong một khát vọng tốt đẹp. Tôi đã bị cuốn vào “Đời thôi mưa tạnh” từ con chữ đầu tiên.

Hãy đọc chậm để cảm nhận bạn nhé! Những vần thơ chạm vào trái tim. Nếu một lần được gặp nhà thơ Nguyễn Thành bạn sẽ thấy thơ và người luôn gần gũi với đọc giả!

Cám ơn tác giả đã tặng cho đời một tập thơ hay!

Lê Yên,  3/19.

Lời giới thiệu tác phẩm: Đoạt hồn Tam Tuyệt(2)

Lời giới thiệu tác phẩm: Đoạt hồn Tam Tuyệt(2)

Lời giới thiệu tác phẩm:

Đoạt hồn tam tuyệt (2)
Nhà văn Mạc Dung

Tôi nôn nao một cảm giác khó tả, cảm giác hai bàn chân nhanh hơn một thời tuổi thơ. Tìm một góc yên tĩnh với cuốn truyện kiếm hiệp trên tay.

Ngày xưa những tác giả nổi tiếng của Trung Quốc như: Kim Dung, Huỳnh Dị, Cổ Long… với thế giới tưởng tượng phong phú trong tác phẩm đã hút hồn tôi say mê.

Nhân vật chính là những trang tuấn kiệt và giai nhân, những anh hùng cái thế. Với thiện, ác đấu đá tranh giành, tạo nên kịch tính hấp dẫn. Hiện tại tôi được đọc một bộ truyện kiếm hiệp không kém phần hấp dẫn của tác giả Mạc Dung.

Người Việt Nam, thật sự bái phục tác giả. Tính yêu văn học, say mê tìm tòi hiểu biết về nhiều lĩnh vực. Với một cây bút có tâm, cho dù tác phẩm là một thể loại kiếm hiệp hư cấu vẫn đầy tính nhân văn.

Tôi cảm nhận: Một khi đã đặt bút, từng chữ như là tâm huyết tác giả gởi gắm cho đọc giả. Với một tâm tưởng phong phú tác giả đã có nhiều tác phẩm hay! Đoạt Hồn Tam Tuyệt xứng đáng được trân quý trên kệ sách của những người yêu văn học!

Xuyên suốt Đoạt Hồn Tam Tuyệt, tác phẩm có tính giải trí cao. Xa rời đời sống thực tại nhưng vô hình chung, trong thế giới tưởng tượng đầy hư cấu đó, đất trời vẫn bạt ngàn xanh ngắt, trời, mây, non nước hữu tình, có tình yêu, tình bạn. Cái xấu được che đậy dưới nhiều danh xưng, mặt nạ để rồi tội ác hiện hữu. Và cuối cùng cái thiện cũng thắng cái ác.

Anh hùng cái chết nhẹ tựa lông hồng nhưng ân tình và lời hứa nặng tựa Thái sơn. Cao phong (nhân vật nam chính) dù tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc vì trúng kịch độc mà ngất đi quá một tuần trăng.

Khi tỉnh dậy trăn trở đầu tiên vẫn là đi tìm Lâm Gia Hân. Người con gái đã in bóng hình trong tâm trí chàng trai. Trong lòng đau như cắt, lệ khô thấm ngược vào trong: “Ai bảo anh hùng không rơi lệ? Thật ra giọt lệ của anh hùng đôi khi bi thảm hơn kẻ khác. Nó không chảy ra theo thói thường tình mà lại chảy vào một nơi không lời bày tỏ”.

Tình bạn chí cốt giữa ba chàng trai: Cao Phong, Lý Bằng,Trương Chí. Mỗi người một cá tính, nhưng có một điểm chung đều hào hiệp trượng nghĩa sống chết có nhau khiến ta ngưỡng mộ.

Giang hồ hiểm ác, tìm đâu ra tri âm, tri kỷ. Những mẫu đối thoại như: “Con người căn bản, có thiện tâm. Chẳng qua họ bị dục vọng làm mờ mắt” hay là: “Phải hòa mình vào cuộc sống mới hiểu hết nỗi thống khổ của bàn dân thiên hạ. Chỗ đứng của người nghèo và kẻ yếu thật sự không tồn tại”.

Tác giả muốn gì đây? Muốn đi tìm sự công bằng ư! Muôn đời trong nhân gian, kẽ mạnh hiếp kẻ yếu, người gian manh đầy mưu ma, chước quỷ luôn hại người.

Bã hư danh làm mờ con mắt thiện. Sự nhạy cảm như tơ đàn rung lên xa xót khiến tự do không còn khi trong tâm bao nhiêu ràng buộc, phiền não. Một trang hào kiệt với thuật khinh công tuyệt đỉnh, nhún mình một cái là vút đi như cơn gió không chạm ngọt cây. Vậy mà tâm tư nặng trĩu. Phải chăng vì hai chữ nghĩa tình! 

Qua bốn mươi chương của Đoạt Hồn Tam Tuyệt. Trải dài xuyên suốt, mỗi một chương đều có sự gay cấn, hấp dẫn giữa những tranh dành, đúng sai xuyên suốt. Bên cạnh đó không thiếu ân tình, nghĩa hiệp giữa sáng tối đan xen. Sự đan xen đó như một lực hút dẫn ta luôn dõi theo từng nhân vật, từng câu chuyện và mong một cái kết đẹp. 

Mạc Dung là một nhà văn đa tài. Nghiệp văn chương như là máu thịt không xa rời. Ông từng là một nhà báo, trong ban biên tập của tòa soạn tỉnh Vĩnh Long. Ông đã sáng tác nhiều thể loại: Truyện ngắn, truyện dài, truyện ma liêu trai chí dị. truyện tình cảm tuổi mới lớn. Thơ và bình luận văn học. 

Không phải ai cũng được cuộc đời đãi ngộ. Con đường mưu sinh của ông cũng khá gập gềnh khiến ông bỏ bút mười năm! Nhưng con chữ cứ mãi thôi thúc, tràn đầy trong tâm tưởng của ông, như nợ phải trả với đời.

Ông đã trở lại và cây bút của ông vẫn đầy nội lực. Chúng ta đã có Đoạt Hồn Tam Tuyệt hai trên tay. Hãy cùng tôi bạn nhé! Khám phá thế giới kiếm hiệp hư ảo như là một trải nghiệm nhân, tình, thế, thái trong một thế giới không có thực.

Tại sao tác giả phải mượn cái hư cấu đó? Phải chăng sự khát mơ chân, thiện, mỹ giữa thế giới thật, đôi lần trong cuộc đời tác giả đã khóc cười bên ly rượu cay. Để rồi thoát thai vào tác phẩm để lại cho đời.

Cám ơn nhà văn Mạc Dung với cả tâm huyết dành cho văn học. Để cho ra đời từng đứa con tinh thần, sẽ ở lại với đời những tác phẩm hay. Tôi tin rằng không phải bây giờ truyện của ông lưu hành trên các trang mạng và được đọc trong những câu chuyện ma hấp dẫn người nghe, mà còn lưu truyền mãi với thời gian.

Cám ơn bạn đã đến với tác phẩm Đoạt Hồn Tam tuyệt. Mong rằng món ăn tinh thần này thỏa niềm đam mê văn học của bạn. Đó cũng là sự trân quý chúng ta dành cho nhà văn Mạc Dung. Cám ơn ông rất nhiều. 

Lê Yên.
Sài Gòn 26/6/19. 

Coi mắt

Coi mắt

coi mắt
coi mắt

Coi mắt

Đi được hai phần ba chặng đường, còn một đoạn nữa là về đến nhà, nhưng Phước không thể. Hình như chiếc xe máy cà tàng của anh cần được nghỉ ngơi. Tấp vào quán cà phê bên đường anh tắt máy. Chọn một chiếc võng có chỗ nằm thoáng, gió từ bờ sông thổi lên mát rượi. “Cà phê võng” cái biển hiệu khiêm tốn khuất sau đám dây leo um tùm. Gọi cà phê xong, anh thả người xuống chiếc võng đong đưa, thật dễ chịu.

Đi từ lúc trời chưa sáng, mấy tiếng đồng hồ chạy xe nghe ê ẩm. Cái lưng này cũng tới tuổi rồi. Anh khẽ cười thầm “Cũng như cái xe vậy thôi. Có sử dụng mà không bảo trì, tu bổ thì sẽ rạc đi với thời gian. Cũng may cơ thể con người có khả năng tự tái tạo và chữa lành nên mình còn ngồi đây.”

Dõi tầm mắt dọc theo mé sông. Một đôi uyên ương đang tạo dáng cho phó nhòm chụp ảnh. Thiên nhiên và cách trang trí quán rất bắt mắt, cô dâu chú rể sẽ có một bộ ảnh ngoại cảnh đẹp đây! Tuổi trẻ bây giờ khác hồi thời của anh. Một hình ảnh chợt thoáng qua. Anh cũng đã từng đi coi mắt vợ.

Dòng sông tuổi thơ với con nước đục lờ theo anh lớn lên. Gắn bó và ở lại trong ký ức những bài thơ tình không đoạn kết. Tình yêu của anh đầy trăng sao và không thiếu hương hoa.

coi mắt

Anh đã rời dòng sông quê cùng người yêu đến một chân trời mới. Muốn được như chàng nam chính trong phim ngôn tình ngày ngày chải tóc cho người mình yêu.

Để có cơ hội đó, anh đã đóng trọn các vai diễn trong cuộc đời, từ một anh nhà báo, biên tập cho đài truyền hình đến những công trình vắt vẻo trên cao với dàn giáo. Anh vẽ những họa tiết cuộc đời với chủ đề được đặt trước. 

Có những đêm trong vai anh xe ôm dưới ánh đèn vàng mệt mỏi đường phố, anh đợi khách trong vắng lặng của đêm qua khói thuốc nhuộm vàng đầu tay.

Những bài thơ viết vội trên giấy gói bánh mì vẫn tràn đầy cảm xúc. Phải chi có ai đó mua thơ, để anh bán, chỉ có chị bán bánh mì được đọc thơ anh miễn phí, không biết chị có hiểu những gì anh muốn gởi vào thơ mà thỉnh thoảng thấy chị thở dài cũng có lúc cười tủm tỉm. Chỉ có anh bụng luôn réo lên trong se lạnh!

Gia đình nhỏ của anh đã có một con trai. Anh luôn bên cạnh chăm sóc và có mặt mọi lúc, mọi nơi khi vợ con cần đến. Anh muốn xây lâu đài cho nàng. Sự nỗ lực của anh đã có kết quả. Một ngôi nhà khang trang ấm áp. Không biết anh đã mất đi bao nhiêu thời gian để quên bản thân trong sự miệt mài. Da anh sạm lại. Mắt anh trĩu nặng mỏi mệt. 

Con trai anh giờ đã lớn. Anh cảm giác cô đơn trong căn nhà đó! Vì nàng đã thay đổi quá nhiều, không còn vui khi anh chải tóc. Chỉ thích đếm tiền. Từ đó anh bỏ làm thơ.

Phước trả tiền ly cà phê rồi ra xe tiếp tục cuộc hành trình. Đã lâu anh chưa về thăm cha mẹ. Lòng nôn nao một cảm giác khó tả. Sắp được về nhà, cứ mỗi lần về trong anh lại rộn ràng như thế. Không biết có bao nhiêu lỗi lầm, chỉ cần thấy anh về cha mẹ và các chị em đều rất vui. Gia đình lại bày biện ăn uống sum vầy. Cá dưới sông. Rau sau vườn. Gà ngoài nương.

Đêm, anh đem ghế bố ra trước hàng hiên nằm đếm sao trời. Chỉ ở quê, trời mênh mông không hạn chế tầm nhìn. Một mình với thế giới riêng, anh mơ. Giấc mơ trong đó không có kẻ mạnh hiếp kẻ yếu. Mọi giá trị không được tính bằng tiền, chỉ được đánh giá trên năng lực thực thụ bản thân và tính yêu thương của con người giữa vạn vật. Tiền chỉ là công cụ để trao đổi. 

Anh lại thích có anh hùng. Những người đàn ông trượng nghĩa. Thấy chuyện bất bình là ra tay. Thời đại nào cũng có những người tài đức đủ dũng khí để bảo vệ lẽ phải. Không thể thiếu người phụ nữ dịu dàng, đằm thắm. Sự mềm mại đó như dòng suối mát làm tươi mới sự khô cằn những người đàn ông như anh. Lan man trong ước mơ sắp lại trật tự xã hội, anh xuôi theo cơn gió mát chìm vào giấc ngủ.

Những vì sao trên cao nghiêng mắt nhìn anh. Người đàn ông với tướng nằm co như con tôm luộc, thói quen ghé vào đâu đó chợp mắt trong chốc lát để lấy sức. Một tay gác lên che khuất gương mặt vuông cương nghị với vầng trán hằn những suy tư. Tay còn lại xuôi thẳng, bàn tay mở rộng như tâm tánh anh, chẳng giữ lại cái gì cho riêng mình như cuộc đời này vốn thế. Đến và đi cũng chỉ hai bàn tay trắng.

Đêm lùi dần vào huyễn hoặc riêng mang. Tia nắng đầu tiên lấp lánh giọt sương còn đọng lại nổi bật trên nền xanh từng tảng lá. Giàn mướp rũ những đọt non sau một đêm vươn xa khỏi giàn đong đưa trong gió sớm mai.

Phước bật dậy với tiếc nuối lặng ngắm bình minh. Mùi trà ướp hoa lài của cha thơm nức mũi không cưỡng lại được. Trong góc sân, một nhà chòi lục giác được lợp bằng lá dừa, cha anh ngồi trên bộ bàn ghế gỗ lâu năm bóng láng với tách trà bốc khói trên tay. Thói quen uống trà buổi sáng sớm mấy chục năm nay như là thú vui không thể thiếu cùng những ông bạn già hàng xóm tụ tập đánh cờ, đàm đạo. 

Đã ngoài tám mươi, cha anh vẫn còn minh mẫn. Người ông khô nhưng dáng điệu còn khỏe. Anh hay gọi đùa cha như cây cảnh già trăm tuổi.

Anh bước ra chào cha và ngồi xuống, rót tách trà. Mùi trà thơm khiến anh tỉnh hẳn. Vị chát của trà đọng lại ngọt hậu khiến người uống bắt ghiền. Quay sang anh, cha nhắc chừng “Con chặt quày dừa đặng lát đem qua nhà thím Út, hôm nay giỗ chú Út bây đó.” Anh dạ nhỏ rồi đứng lên. Vườn nhà anh trồng khoảng chục gốc dừa. Những cây dừa cũ cao chót vót nằm cuối vườn. Giống dừa mới bây giờ thấp hơn. Chặt một quày dừa không tốn công sức là bao.

Anh với chị Ba và nhỏ Tám xách giỏ trái cây và quày dừa qua trước, phụ thím Út. Một tay thím cũng vất vả. Con cái ở xa, ngày giỗ mong chúng về kịp là vui rồi.

Đã lâu không có dịp đi lại con đường này. Từ nhà anh đến nhà thím Út chừng mấy công đất đường chim bay. Nông thôn bây giờ cũng thay đổi nhiều. Con đường được tráng nhựa mở rộng hơn. Hàng quán nhiều hơn.

Chỉ một thời gian ngắn mà quá thay đổi. Chỉ có dòng sông, con nước đục lờ anh ngụp lặn mỗi ngày cùng đám bạn là giữ được bóng dáng ngày nào. Anh bồi hồi xúc động. Có điều gì đó anh bỏ sót sao? Ruộng lúa bên đường đang trỗ đòng đòng, mướt màu con gái. Anh đã quay lưng lại với tất cả để làm con thiêu thân lao vào tình yêu bằng lòng chịu chết.

Con người anh là như thế! Yêu cho đến tận cùng.

Vừa chạm ngõ nhà thím Út, mấy con chó chồm lên sủa rân trời. Thím Út trong nhà la vọng ra đuổi. Cái chân cà nhắc vì đau khớp gối khiến thím đi lại khó khăn. Ánh mắt thím sáng lên khi nhìn thấy chị em nhà anh. “Vào đây! Mấy đứa qua thím mừng quá!” Quay qua anh thím đảo mắt từ trên xuống, cười cười nói “Thằng Phước! Bây lâu lắm mới về.”

Căn nhà ba gian chừng lên màu rêu xanh. Mái ngói sậm lại với gió mưa. Bước vào gian giữa là nơi thờ ông bà tổ tiên và cũng là phòng khách. Nhỏ Tám xuống nhà dưới rửa trái cây bày lên đĩa, đặt lên bàn thờ. Thím Út bùi ngùi đốt nắm nhang trầm đưa cho mấy chị em thắp cho chú Út. Không khí như lắng xuống nao lòng. 

Chú Út là y sĩ quân y. Tử trận do mìn. Chú ra đi lúc còn trẻ, mình thím Út nuôi hai con đến khôn lớn không đi bước nữa, dù không thiếu những người đàn ông muốn cùng thím đi hết phần đời còn lại. Phước thở dài, thời gian có vô tình không? Hay tại con người không biết trân quý nó!

“Ngồi uống nước mấy đứa. Công chuyện từ sáng sớm có con hai Mận qua phụ thím mần xong hết ráo.” Nhìn Phước thím tiếp tục “Thằng Phước mày nhớ con hai Mận không? Hồi đó đi coi mắt, phải ưng ý thì giờ đâu đến nỗi! Con người ta vẫn ở không đó!” Anh há hốc miệng với cảm giác rơi hụt hẫng “Có chuyện đó sao?” Thím Út đều giọng kể “Lúc hay tin bây lấy vợ. Hai Mận buồn sinh bịnh một thời gian mới tỉnh hồn. Kể cũng tội nghiệp.”

Hình ảnh hai Mận thoáng hiện lên trong ký ức, mờ nhạt như sự vô tâm của thằng con trai mới lớn háo thắng. Cảm giác nhói buốt. Có phần nào lỗi của anh không!? 

Năm đó Mận mười tám tuổi. Anh hăm hai tuổi. Thím Út là người đứng ra mai mối. Cha Mận mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con, nên muốn Mận lập gia đình và bắt rể, để trong nhà có được người đàn ông.

Anh nhớ bữa cơm hôm đó. Anh rủ bạn bè đi chung cho vui. Cái chính là thích náo nhiệt. Một cô gái có mái tóc dài trong chiếc áo bà ba nổi bật những bông hoa nhỏ trên nền tím cà rất xinh, lấp ló sau cánh cửa buồng không dám bước ra. Những chum rượu gạo đánh đổ mấy chàng trai trẻ. Trí nhớ anh dừng lại đó. Không biết trong cơn men say làm chếch choáng đầu óc, anh có đọc thơ tình cho Mận nghe không? Ôi! Cái tội lỗi tình si, anh có gieo không?

Tiếng thím Út làm anh giật mình trở về thực tại “Nhỏ hai Mận cứ chung tình với thằng Phước, những đám khác dọ hỏi nó không ưng. Mẹ nó riết rồi cũng không hối chuyện chồng con. Nhưng chỉ sợ bà mất đi rồi nó lại một mình rất tội nghiệp. 

Vừa lúc đó, tiếng con chó loẳng quẳng mừng ai đó. Anh tưởng tượng cảnh cái đuôi nó vẩy liên tục rồi nhảy chồm lên. Đó là hình ảnh con Vàng ngày xưa của anh. Thím Út chỉ tay ra ngõ “Hai Mận qua tới!” Cảm giác bối rối không biết nên đối diện như thế nào sau những gì thím út nói làm anh bối rối. 

Anh nhìn ra trước sân. Người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, tướng đi nhẹ nhàng, khoan thai, nhan sắc đằm thắm, mặn mà, thon thả trong chiếc áo bà ba xanh nhạt, mái tóc dày búi thấp trông gọn gàng không kém phần duyên dáng.

Có ai đó thắp lửa bên trong anh. Cảm giác chao đảo như cơn sóng đi qua, anh cố níu vào cái bề ngoài lạnh lùng vốn có để giữ chặt tính đam mê vẻ đẹp. Không chỉ riêng sự khả ái của phụ nữ hút anh. Bất chợt một khoảnh khắc bắt gặp nét tuyệt vời giữa thiên nhiên cũng khiến anh lặng đi vì xúc động.

Thấy nhà có khách, Mận đi tránh vô gian bếp. Thím Út gọi giật lại “Mận à! Vào đây con, người quen không chứ có lạ đâu.” Mận bước vô phòng khách, nhìn một lượt. Cô gật đầu chào mọi người rồi ngập ngừng nhìn anh “Anh Phước về chơi?”

Anh khẽ cười lên tiếng “Mận còn nhớ tui ha.” Đôi mắt chợt thoáng buồn vì câu hỏi vô tình. Thay vì trả lời, đôi mắt đó khép lại như giấu kín một linh hồn. Cô đánh trống lảng “Để con xuống bếp mần cho xong công chuyện.” Không đợi thím Út lên tiếng, Mận đã khuất sau cánh cửa.

Anh rít một hơi điếu thuốc cháy dở rồi dụi vào gạt tàn, nghe nóng rát cổ họng. Có phải anh đang hủy hoại thể xác vốn đã mòn mỏi. Đâu là nơi chốn của anh? Sao nghe mất phương hướng như thế này?

Nhà cửa, vợ con hình như không thuộc về anh. Anh như một công cụ. Đến một ngày anh nhận ra cả sự tự do cũng không còn. Tất cả cuộc đời anh như vật hiến tế. Anh đã đặt để một tượng thần rồi bái lạy.  Anh không dám động hay phản kháng, không phải vì nhu nhược.

Những tháng ngày đong đầy yêu thương anh cho hết. Cuộc sống vợ chồng chỉ cần tình yêu. Tờ hôn thú chỉ là giấy. Anh vui với hoa nắng trước sân nhà sớm mai, anh vui khi cuối chiều đem về tổ ấm thành quả công sức lao động của mình.

Anh vui khi vợ mình đứng tên trên một tài sản. Đến một ngày nhìn lại anh chỉ có hai bàn tay trắng.  Có lẽ tình yêu đã bội thực mà chết cùng với tuổi trẻ và công sức của anh.

coi mắt

Anh đi tìm lại mình trong cô đơn, vắng lặng, thèm được như nắng như gió lang thang cùng trời cuối đất. Đã bao lâu rồi anh không làm thơ. Bài thơ tình không có vai nữ chính sao tròn cảm xúc.

Chợt nhớ tới Mận hôm đám giỗ nhà thím út. Anh tìm cách nói chuyện với Mận, như giải mã thắc mắc trong lòng. Những câu bâng quơ qua lại rồi hết chuyện. Anh đánh bạo hỏi thẳng “Mận còn nhớ buổi coi mắt đó không?” Trầm ngâm một hồi Mận lên tiếng “Anh còn nhớ bài thơ hôm đó tặng em không?”Anh giật thót mình tự hỏi bản thân “Có chuyện đó sao?” Lặng đi trong nao buồn, đau thương, anh chưa biết phải xử trí như thế nào! 

Thật khẽ, Mận đọc cho anh nghe bài thơ đã níu giữ Mận cho đến hôm nay.

Bàng hoàng trước những lời lẽ ngọt ngào tình tứ như một thệ ước thủy chung. Đó là men say, sự thoát thai bay bổng cảm xúc của tuổi trẻ. Anh quay lại nhìn Mận thật lâu, cái nhìn hơn nửa đời người anh đã nợ. Anh vô tình đi qua, đùa cợt trước cảm xúc đầu đời một thiếu nữ. Lòng anh chùng xuống như chiều ngoài kia trầm hẳn về đêm. Nợ tình trả sao đây!

Đất ruộng nhà Phước mấy năm nay cho người khác thuê. Đã đến lúc anh trở về với làng quê, làm chủ thửa đất hương hỏa. Tuổi trẻ bồng bột đã lôi anh xuống lưng đồi. Anh phải từng bước trở về nơi bình yên. Tầm mắt anh dõi theo những cánh cò trắng cuối chiều êm ã, với đôi chân mạnh dạn anh đi.

Nhìn dĩa bánh ít trên bàn, anh nhớ hồi còn khỏe mẹ thường gói bánh nhân đậu, nhân dừa. Đã lâu mùi vị vẫn còn trong ký ức anh! “Bánh ít đâu vậy chị Ba?” Tiếng chị Ba ngoài hiên vọng vào “Con hai Mận đem cho đó!” Anh chợt khựng lại, miếng bánh đang ăn như mắc nghẹn nơi cổ.

Uống ly nước để nuốt cho trôi miếng bánh, bước ra vườn sau, mùi ổi chín thơm ngọt. Mùa nào trái đó. Bước đến gốc mận đang mùa ra hoa. Nhìn những chùm hoa khép mình dưới tán lá, dày đặc kín cây. Anh thấy lòng trĩu nặng hình ảnh cô gái ngồi lặng yên nghe người say đọc thơ. Bài thơ dài hơn hai mươi mấy năm vắng lặng.

Đã lâu anh không làm thơ. Khẽ mỉm cười, tự dưng anh muốn viết gì đó trước mùa mận sắp đậu quả!

Lê Yên
Sài Gòn, 29/9/19